Lạc Hiểu Nhã kỳ quái nhìn anh một cái: “Không phải trước.
đây anh đã chuyển hành lý của mình đến đây rồi sao?”
Hoäắc Tùng Quân cảm thấy không được tự nhiên khi đối mặt với đôi mắt trong suốt xinh đẹp của cô, cho nên anh đã phải dời tầm mắt sang chỗ khác: “Đây là hành lý khác”
cho nên đã vội vàng đi vào xem rồi nhìn Lạc Hiểu Nhã và nói: “Em sấy khô tóc đi, đừng để bị cảm lạnh.
Sau khi làm xong thì ra đây ăn sáng”
Nói xong anh lại tiếp tục quay ra chuẩn bị bữa sáng.
Sau khi làm xong tất cả, tắt máy hút khói rồi mà Hoắc Tùng Quân vẫn không nghe thấy tiếng máy sấy tóc.
Anh dọn dẹp đồ thừa rồi tò mò rời khỏi phòng bếp chuẩn bị thúc giục.
Lạc Hiểu Nhã.
Kết quả là thấy Lạc Hiểu Nhã ngơ ngác đứng ở phòng khách, trong tay cầm một con dao nhỏ để tháo dỡ kiện chuyển phát nhanh.
Lúc này, trên mặt đất có mấy cái thùng đã được mở ra.
Nói xong, anh ngửi thấy mùi thức šă Trong thùng chứa đầy những cái hộp có nhiều mẫu chữ ái muội.
“Em, em mở ra làm gì?” Hoắc Tùng Quân cũng đang ngây người.
Lạc Hiểu Nhã quay đầu nhìn anh một cách máy móc và vẻ mặt hoảng hốt: “Em chỉ muốn xem anh mang theo hành lý gì, muốn giúp anh sửa sang lại một chút.
Nhưng mà em lại không, không nghĩ tới, khi mở ra đều là cái này… Có phải là đã gửi sai rồi hay không?”
Hoắc Tùng Quân dở khóc dở cười, tai của anh cũng nóng lên theo: “Không phải gửi sai đâu”
Lời này vừa được nói ra, Lạc Hiểu Nhã cũng đột nhiên tỉnh lạnh.
Mặt cô đã đỏ thành một quả cà chua nhỏ, ngón tay run rẩy chỉ vào mười cái thùng lớn trong phòng khách.
“Anh, hành lý của anh chính là cái này sao? Hoắc Tùng Quân, tên gia thú, gia súc, anh… Anh thật là không biết xấu hổ”
Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân cũng là một vẻ vô cùng xấu hổ.
Anh quyết định đẩy chuyện này sao cho ông nội: “Đây là ông nội chuẩn bị, ông nội biết chúng ta vẫn luôn trì hoãn việc đính hôn, lại sợ trước khi kết hôn chúng ta đã có em bé.
Vì thế, ông nội đã vì chúng ta mà chuẩn bị những thứ này”
Biểu tình trên mặt Lạc Hiểu Nhã cứng đờ: “Là ông nội chuẩn bị sao?”
Chuyện này còn làm cho người khác cảm thấy lúng túng hơn.
“Anh, mấy ngày nay anh không được chạm vào em” Cô cảm thấy cô cùng xấu hổ mà ôm mặt rồi chạy vào phòng để sấy tóc tóc.
Hoắc Tùng Quân vừa cảm thấy bất đắc dĩ lại thấy có chút buồn cười.
Anh đưa mắt nhìn sang mười cái thùng lớn trên mặt đất mà cảm thấy có chút buồn rầu.
Hôm qua mới có một lần mặn nồng, hôm nay anh đã chọc giận Hiểu Nhã.
Nếu tiếp tục như vậy, mười cái thùng lớn này đủ để cho anh dùng cả đời.
Sau khi Lạc Hiểu Nhã thu dọn đồ đạc và đi ra khỏi phòng tắm thì thấy Hoắc Tùng Quân đã thu dọn xong mười cái thùng lớn, cô cũng không biết chúng được nhét ở đâu, dù sao thì cô đã tìm một lúc lâu rồi nhưng không thấy.
“Anh ném mười cái thùng… Cái thứ đó đi đâu rồi?” Cô đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi.
Hoäc Tùng Quân nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng và toàn thân tràn đầy vẻ dịu dàng của cô thì không nhịn đưa tay lên xoa hai má cô, sau đó thì thào nói: “Em không thích nên anh đã mang cất đi rồi, đợi khi nào thích hợp thì sẽ mang ra sử dụng.
À, trên đầu giường chúng ta cũng có hai cái hộp lớn, đủ dùng trong một khoảng thời gian, em yên tâm khi nào hết thì anh sẽ bổ sung thêm”
Lạc Hiểu Nhã sửng sốt, sau đó mặt càng ngày càng đỏ, cô xấu hổ nhìn anh nói: “Anh, anh đang nói cái gì vậy”
Hoäc Tùng Quân vẻ mặt vô tội: “Không phải là em vừa hỏi anh mười cái thùng đó để đâu à?
Lạc Hiểu Nhã không nói nên lời, nhưng lại không có cách nào để phản bác.
Nhìn thấy bộ dạng không nói nên lời của cô, Hoắc Tùng Quân cười nhẹ và nắm tay kéo cô ngồi xuống bàn ăn: “Ăn cơm thôi, đồ ăn đã được chuẩn bị xong rồi.”.
Danh Sách Chương: