Mục lục
Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1123

Huống Tuyết Linh đã có chút hối hận, dù cách điện thoại cô ta cũng có thể cảm nhận được điểm không thích hợp.

Nhưng trong phòng hội nghị có nhiều người nhìn như vậy, cô ta cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống, chỉ có thể căng da đầu nói: “Xin chào, xin hỏi Triệu Nam Thiên thuộc đơn vị của các anh sao?”

Đối phương ngắn gọn hỏi: “Cô là ai?”

Huống Tuyết Linh cẩn thận trả lời: “Tôi họ huống, anh ở đâu thế?”

Đối phương không trả lời, nói thẳng: “Chõ tôi không có người này, cô gọi nhầm rồi.”

Nói xong, cúp luôn điện thoại.

Nghe thấy giọng nói vội vàng trong điện thoại, cả người Huống Tuyết Linh đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô ấy lạnh lùng nhìn Triệu Nam Thiên: “Họ Triệu kia, dám tập kích người của tiểu đoàn tám à, tôi không quan tâm anh có lai lịch gì, cũng mặc kệ ai chống lưng cho anh, hôm nay anh chết chắc rồi!”

Vừa dứt lời, một nhóm người từ bên ngoài đi đến.

Bốn người vây quanh Triệu Nam Thiên thành hình quạt!

Áp lực đột nhiên ập vào trước mặt, ngay cả Lục Thanh Nhàn cũng nhíu mày.

Thật ra hôm nay Triệu Nam Thiên cũng không có chỗ nào khác người, thậm chí còn rất khiêm tốn.

Nếu một hai cứ tìm khuyết điểm để nói, vậy chính là anh không để người nhà họ Huống vào trong lòng, nói chuyện cũng có chút tùy ý, lúc này mới để Huống Tuyết Linh mượn cơ hội làm thế này.

Dù sao cũng chỉ mâu thuẫn trên miệng, ra tay dạy dỗ anh một chút là được.

Nhưng nếu ỷ vào gia thế mà muốn dâm chết người ta?

Vậy thì hơi quá đáng rồi!

Khóe miệng cô ta giật giật, muốn giải thích vài câu thay Triệu Nam Thiên nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Một phần là cô ấy kiêng kị thân phận của Huống Tuyết Linh, không muốn khiến quan hệ với tiểu đoàn tám quá ồn ào.

Còn phần khác cũng là do cô ấy tò mò.

Thân thủ người này nhanh nhẹn như vậy, chẳng lẽ thật sự là loại người vô danh không có tiếng nói sao?

Cuối cùng cô ấy nghĩ, Đường Bảo Khiết và Bạch Thảo Phương đều đứng về phía Triệu Nam Thiên, cô ấy cần gì can thiệp vào nữa?

Huống chỉ, cô ấy cũng không nhìn ra chút lo lắng nào trên mặt Triệu Nam Thiên.

Chuyện này càng khiến cô ấy tò mò, tên này rốt cuộc có ỷ vào chỗ nào?

Đường Bảo Khiết bên kia cũng thuận thế bước lên, trong miệng quát lớn một tiếng: “Người đâu!”

Ngoài cửa lại có mấy người xông vào, nhìn dáng vẻ có lẽ là người của Cửu Vinh.

Không cần Đường Bảo Khiết phân phó, bọn họ vừa vào cửa đã chặn đứng trước mặt tiểu đoàn tám.

Sắc mặt Huống Tuyết Linh đã hơi khó coi: “Trưởng phòng Đường, cô có ý gì?”

Đường Bảo Khiết hỏi lại: “Vậy cô có W0) Huống Tuyết Linh nói với vẻ đương nhiên: “Anh ta đánh người của tôi, tất nhiên tôi muốn đưa về xử lý rồi!”

Đường Bảo Khiết lại không hề cho cô ấy chút mặt mũi: “Tôi chỉ thấy người của cô động tay trước, không nói đến chuyện Triệu Nam Thiên không sai, cho dù anh ta thật sự phạm sai lầm thì cũng không đến lượt cô xử lý!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK