“Không sao đâu, sao vậy?”
“Anh vẫn chưa ăn tối đúng không?”
Triệu Nam Thiên liếc nhìn bàn ăn bốc khói nghi ngút, chua xót nói: “Vẫn chưa.”
“Công ty và tập đoàn Đại Phong có liên hoan …”
Tô Mục Tuyết không nói ra hết câu, dù gì buổi sáng ra ngoài đã đồng ý với Triệu Nam Thiên về nhà ăn cơm.
Bây giờ lại nuốt lời, cũng không biết anh sẽ nghĩ gì.
Hơn nữa cô cũng sợ Triệu Nam Thiên hiểu lầm, dù gì Từ Hoa Dương là người đề nghị tiệc liên hoan lần này.
“Không sao đâu, tiệc xã giao cũng không thể thoái thác, tôi hiểu mà.”
Triệu Nam Thiên nói dứt khoát, thật ra trong lòng vẫn hơi khó chịu,
Anh hiểu, Tô Mục Tuyết vẫn muốn về ăn cơm, nguyên do lỡ hẹn tạm thời, chắc chắn là tên Từ Hoa Dương gây khó dễ.
Thậm chí anh có thể nghĩ tới, lúc Tô Mục Tuyết gọi điện thì vẻ mặt của Từ Hoa Dương rất đắc chí.
Triệu Nam Thiên cũng biết, nếu anh biểu hiện mạnh mẽ một chút nữa, Tô Mục Tuyết chắc chắn sẽ không tham gia bữa tiệc này, nhưng anh vốn không định làm vậy.
Một là, biểu hiện như vậy thì quá nhỏ nhen, Tô Mục Tuyết miễn cưỡng đồng ý, sau này chắc chắn tâm lý cũng sẽ không thoải mái.
Hai là, anh cũng không muốn cản trở Tô Mục Tuyết.
Còn mấy chuyện khác thì anh hoàn toàn không suy nghĩ, cũng không lo lắng.
Trong lòng của Tô Mục Tuyết còn có cái tên Từ Hoa Dương kia, anh tin với sự kiêu ngạo của Tô Mục Tuyết, làm sao cân nhắc một người đàn ông từng phản bội cô?
Tô Mục Tuyết rất hài lòng với thái độ của Triệu Nam Thiên: “Vậy được, cảm ơn anh, Triệu Nam Thiên.
Đợi bên tôi hết việc thì chắc chắn sẽ về nhà sớm!”
Nói thật thì thật sự cô không muốn đi buổi liên hoan hôm nay, nhưng cũng không từ chối được.
Nếu Triệu Nam Thiên thật sự phản đối, cô nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Tô Mục Tuyết vừa cúp điện thoại, Từ Hoa Dương bèn đi tới: “Mục Tuyết, như vậy không giống em chút nào, mọi người cùng nhau ra ngoài ăn một bữa thôi mà, em cũng phải báo cáo ư?”
Tô Mục Tuyết tạo khoảng cách với anh ta và nói: “Thân phận thay đổi mà, có lúc cần phải chú ý một chút.”
Từ Hoa Dương tình cảm nồng nàn lên tiếng: “Bé Tuyết, người phụ nữ hiền lành giống em, năm đó tôi lại …”
Tô Mục Tuyết cắt ngang: “Hoa Dương, anh nên gọi thẳng tên tôi đi.
Nếu không tôi cảm thấy rất khó chịu.”
Từ Hoa Dương vừa đi lên trước vừa nói: “Nhưng lúc trước tôi luôn gọi em như vậy, còn nhớ năm đó …”
Tô Mục Tuyết lùi về sau một bước: “Chuyện lúc trước tôi không muốn nhắc nữa.
Tổng giám đốc Từ, tôi hy vọng anh có thể hiểu, thân phận của chúng ta bây giờ!”
Không chờ Từ Hoa Dương lên tiếng, cô vội nói: “Đồng nghiệp trong công ty các anh đều sắp xếp ổn thoả phải không? Tôi sắp xếp người tới gặp.”
Từ Hoa Dương ngây ngô nhìn bóng lưng Tô Mục Tuyết đi khỏi, trong lòng tỏ ra mất mát mãnh liệt và vẻ mặt vô cùng không cam lòng.
Người phụ nữ xuất sắc giống Tô Mục Tuyết, bây giờ lại trở thành vợ của người khác?
Nếu người này là Nguỵ Bắc Minh năm đó anh ta không với tới, trong lòg có lẽ sẽ thoải mái một chút.
Nhưng đối phương lại là một bảo vệ nhỏ nhoi không có tiếng tăm, điều này khiến anh ta vô cùng khó chịu.
Danh Sách Chương: