Không đợi cô ta nghĩ nhiều, Tô Mục Tuyết đã chủ động đi đến: “Chị dâu, trên đường em có chút việc trì hoãn một chút.
Sao chỉ có mình chị vậy? Dì đâu rồi ạ? Phẫu thuật thuận lợi không ạ?”
Người phụ nữ ngơ ngác mà sững sờ tại chỗ.
Cuối cùng cô ta cũng nghe hiểu được vì sao lại như vậy, thì ra ban nãy cô ta đã tự mình đa tình! Hôm nay căn bản giám đốc Tô đến đây không phải để thăm cha của mình, mà là để thăm bà dì ở giường bệnh bên cạnh kia!”
Nhưng đây rốt cuộc là chuyện gì thế này? Chỉ là mẹ của một bảo vệ nhỏ thôi mà, vì sao nhà bọn họ lại quen biết giám đốc Tô?
Cô ta càng nghĩ càng thấy không hợp lý, cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều rất kỳ lạ!
Tâm trạng chị dâu không tồi, sự hờn dỗi trước khi gặp mặt đã sớm tan thành mây khói.
Chị ấy bèn kéo Tô Mục Tuyết đi ra ngoài: “Thuận lợi thuận lợi, chỉ là phòng này ồn ào quá, Tiểu Thiên đã chuyển người đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt rồi.”
Chỉ trong nháy mắt, hai người cũng đã cười nói rời khỏi phòng bệnh.
Mãi sau, người phụ nữ mới lấy lại tinh thần, vội vã giục bảo: “Anh còn đứng ngốc đó làm gì? Còn không mau theo sau nhìn xem, coi bọn họ đi vào phòng bệnh nào?”
Người đàn ông có phần khó hiểu: “Vợ à, nhà bọn họ quen biết giám đốc của các em, em còn bảo anh qua đó trả thù à?”
Người phụ nữ cảm thấy muốn chết đến nơi: “Anh đúng là đồ ngu! Trả thù cái đầu anh! Anh đi hỏi thăm tình huống một chút, đợi lát nữa giám đốc Tô đi rồi, chúng ta đích thân đến cửa nhận lỗi đó!”
Đối phương quen biết viện trưởng Hoàng cũng chỉ khiến cô ta ngạc nhiên một chút mà thôi, cũng không có kiêng kị bao nhiêu.
Nhưng cô ta không thể nào nghĩ ra được, người nhà này vậy mà còn quen luôn cả giám đốc Tô.
Chưa nói đến chuyện Tô Mục Tuyết sẽ không vì chuyện này mà giận chó đánh mèo cô ta, nhưng nếu thật sự có một phần mười nghìn là có thể, vậy ở công ty, cô ta còn có thể sống tiếp sao nữa?
Cô ta càng nghĩ càng thấy sợ, thậm chí có chút biết vậy chẳng làm.
Một cơ hội để được làm quen với giám đốc Tô đã dâng đến cửa, thế mà còn bị cô ta tự tay gạt mất!
Danh Sách Chương: