Triều Lâm trừng to mắt, giọng điệu kiêu ngạo hỏi ngược, “Mịa nó, tôi tìm ai có quan hệ quái gì với anh? Anh là cái thá gì, cút ngay cho ông đây!”
Anh ta không muốn nói nhảm mà la hét muốn xông vào bên trong, “Tô Mục Tuyết, cô ở đâu? Tên cháu trai ngăn tôi này là ai?”
Triệu Nam Thiên nghe thấy anh ta cất giọng thô tục, nào còn khách khí.
Tay tăng thêm mấy phần lực đạo đẩy anh ta ra ngoài.
Chân Triều Lâm lảo đảo, người đụng lên trụ cửa.
Sắc mặt anh ta đỏ bừng lên, tàn nhẫn ném mũ xuống đất, “Đuỵt mịa mày hàng xóm, tên bảo vệ thối tha, mày ăn gan hùm rồi? Dám đẩy lão tử!”
Ánh mắt Triệu Nam Thiên cũng lập tức trầm xuống, không đợi anh bước lên phía sau đã có tiếng bước chân truyền đến.
Người đến là Tô Mục Tuyết, cô vội vã quát lớn, “Tô Lâm, em muốn làm gì?”
Triệu Nam Thiên đứng bên cạnh nghe thấy đối phương họ Tô, lại nhìn khuôn mặt đối phương giống Tô Mục Tuyết đến mấy phần, chỉ thoáng chốc anh đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Mặc kệ anh và Tô Mục Tuyết có quan hệ như thế nào, anh vẫn có quan cảm rất kém với người nhà họ Tô.
Ngang ngược càn rỡ, ngông cuồng vô lý!
Nếu như Tô Mục Tuyết ra chậm thêm nửa phút, chắc chắn anh sẽ vặn gãy cánh tay tên nhóc này, sau đó lại ném anh ta ra ngoài.
Nhưng Tô Mục Tuyết đã xuất hiện, kiểu gì cũng phải chừa lại cho cô chút mặt mũi.
Thu hồi bước chân, anh cố kiềm nén dự định ra tay.
Không ngờ tới mặt mũi Tô Lâm lại tràn đầy không cam lòng, nhấc chân lên đạp tới.
Triệu Nam Thiên không phòng bị, người bị đã trúng một đá, trên quần áo cũng nhiều thêm một dấu chân.
Tô Mục Tuyết sợ hết hồn vội vàng ngăn cản hai người.
Tô Lâm yếu ớt thế nào cô quá rõ ràng, nếu tùy ý để Triệu Nam Thiên ra tay, thằng nhóc này còn có thể đứng đi ra ngoài đã tính là may mắn!
Cô vội vàng khuyên một câu, “Triệu Nam Thiên, quên đi, đừng chắp nhặt với con nít.
”
Trong lòng Triệu Nam Thiên lại cảm thấy không thoải mái.
Thằng nhóc này đã chừng hai mươi còn có thể tính là con nít sao?
Càng khiến anh không thoải mái là rõ ràng Tô Mục Tuyết đang thiên vị.
Ai đúng ai sai cũng không khó nhận ra, nhưng cô không chỉ không hề có ý định quát Tô Lâm, trái lại còn khuyên mình phải rộng lượng?
Ha ha.
Quả nhiên là chồng giả, thân phận giả dối cũng thôi đi, ngay cả tình cảm cô cũng không nguyện ý bỏ ra chút nào.
Ở trước mặt người nhà họ Tô, kiểu gì cô cũng thiên vị cho nhà họ Tô.
Nếu cô đã không lĩnh tình, anh cần gì phải vô duyên vô cớ làm ác nhân?
Cười tự giễu một tiếng, Triệu Nam Thiên cũng lười để ý tới sự khiêu khích của Tô Lâm.
Tô Mục Tuyết nhìn thấy sắc mặt Triệu Nam Thiên, biết anh đã hiểu lầm.
Cũng không phải cô thiên vị.
Quan hệ trong nhà họ Tô rất phức tạp, quan hệ giữa cô và đám thân thích kia cũng không hòa hợp.
Sở dĩ cô không muốn Triệu Nam Thiên dính vào chỉ đơn thuần là vì cô không muốn anh gặp phiền phức.
Nếu thật sự phải đứng ra, chắc chắn cô sẽ hướng về Triệu Nam Thiên.
Bất kể mối hôn nhân này có xuất phát từ thật lòng hay không, tóm lại trên phương diện pháp luật anh và cô là vợ chồng hợp pháp.
Cho dù cô chỉ muốn lấy anh để qua loa tắc trách với người trong nhà, để phản kháng lại đám hỏi với nhà họ Ngụy, nhưng cô không thể để anh bị
người khác tùy ý bắt nạt.
Nhưng lúc này Tô Lâm đang ở đây, đương nhiên lời này cũng không tiện giải thích, mà vốn cũng không cần phải giải thích.
Cô không quen cúi đầu với người khác, nếu Triệu Nam Thiên muốn hiểu lầm vậy thì cứ để anh hiểu lầm đi.
Bên phía Tô Lâm còn chưa nhìn ra, anh ta còn đang kiêu ngạo chửi bậy, “Cháu trai, mày có bản lĩnh thì ra đây, có dũng khí thì ra tay với tao đi? Xem hôm nay tao có đánh chết mày không! Mịa nó!”
Tô Mục Tuyết lạnh lùng quát lớn, “Được rồi!”
Tất cả tâm tình tốt đẹp ban nãy đều bị phá hư, cô thực sự không nghĩ tới người em họ ngày thường chẳng bao giờ liên lạc này, sao đột nhiên lại tìm tới cửa?
Tô Lâm không bỏ qua, “Mịa mày, bảo vệ thối, trốn cái gì mà trốn? Bò tới đây cho ông!”
Danh Sách Chương: