Vương Triều Khải luôn cảm thấy gọi là “Dì Đào” khá khó chịu, bà ta rõ ràng tuổi không lớn lắm, nhưng một mực muốn dùng vẻ già dặn như thế để xưng hô.
Bình Thủy Sinh cúi đầu không nói gì, bầu không khí ngượng ngập lan khắp nơi.
Nếu có thể gọi là “chị Đào” thì thật tốt, có điều anh ta vẫn biết chừng mực, không dám quá sỗ sàng.
Dì Đào tìm ghế khách rồi ngồi xuống, Trần Quân đứng ở phía sau.
Lập tức có cô bé thư ký dâng trà, là một cô gái trẻ tuổi vóc người cao gầy, da dẻ trắng nõn, dáng dấp tuấn tú.
Nếu như thường ngày, Vương Triều Khải nhất định phải cùng với cô liếc mắt đưa tình một phen, thế nhưng trước mắt anh ta lại là dì Đào, cô gái có xinh đẹp thế nào ở trong mắt anh ta cũng chỉ như bình hoa di động.
Cô bé thư ký có chút ghen, lúc rót trà cho dì Đào cố ý làm đổ không ít, muốn biến bà ta thành bộ dạng nhếch nhác, chẳng ra sao.
Một tiếng thét kinh hãi, miệng cô ta không ngừng xin lỗi: “Ai nha, tổng giám đốc Ngô, thực sự ngại quá, có bị bỏng không?”
Dì Đào chẳng muốn dây dưa đối phó với loại người ghen tị vặt vãnh này, sắc mặt không hề thay đổi ra hiệu không có chuyện gì.
Vương Triều Khải âm thầm gật đầu, không hổ là nữ nhân xuất thân từ gia tộc lớn, sự bình tĩnh không hốt hoảng chút nào này, những phụ nữ tầm thường sợ là cả đời đều không học được!
Một phen khách sáo qua đi, dì Đào cũng không muốn tiếp tục ở lại thêm lâu, liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Tổng giám đốc Vương, ngày hôm nay tới đây là có chuyện muốn phiền cậu một chút.
”
“Ồ ?” Vương Triều Khải giả vờ nghi hoặc nâng cốc trà lên.
“Là như vậy, một người bạn của cháu gái tôi, gặp một chút phiền phức ở chỗ của cậu…”
Dì Đào nhẹ nhàng nói, nhưng một chút cũng không đề cập tới Tô Mục Tuyết, dù sao việc này cũng không vẻ vang, sau này mà bị truy cứu cũng không có ích lợi gì gì.
Tuy rằng bên ngoài cũng có một chút lời đồn đãi chuyện nhảm liên quan với Tô Mục Tuyết cùng Triệu Nam Thiên, có điều Triệu Nam Thiên là một bảo vệ cỏn con, loại tin đồn này đương nhiên độ tin cậy không cao, chỉ cần hai người mỗi người đi một ngả, bà tự có biện pháp hóa giải.
Nhưng hội Hoàng Đình nơi này không quá sạch sẽ, nếu tin đồn thực sự loan ra ngoài cũng không nói rõ được.
Vương Triều Khải kiên trì nghe xong, bộ mặt tức giận nói: “Còn có chuyện như vậy? Bà chờ, tôi lập tức gọi người xử lý.
”
Dứt lời, có người nghe lệnh rời đi.
Cũng không lâu lắm, người này lại vòng trở lại: “Tổng giám đốc Vương, cửa phòng khách bị người từ bên trong khóa lại, tôi gõ đã lâu cũng không ai mở cửa.
”
Vương Triều Khải lộ ra bộ mặt tức giận: “Rác rưởi!”
Nói xong, anh ta áy náy nhìn về phía dì Đào: “Thực sự là ngại quá, cấp dưới không hiểu quy củ, nhưng tuyệt đối không được làm bị thương cậu ấy.
”
“Không lo lắng, người trẻ tuổi mà, chịu thiệt là phúc!”
Dì Đào ngược lại không khẩn trương chút nào, Triệu Nam Thiên nhiều lắm cũng chịu khổ chút thôi, vừa vặn mượn việc này cho cậu ta một bài học.
Cho cậu ta biết khoảng cách giữa mình và nhà họ Tô, để tránh cho cậu ta chấp mê vọng tưởng muốn cùng Tô Mục Tuyết đùa mà thành thật!
Vương Triều Khải không biết được nội tình, còn tưởng là dì Đào khí phách phi thường.
Danh Sách Chương: