Tô Mục Tuyết đột nhiên lên tiếng: “Triệu Nam Thiên, tôi cảm thấy giữa hai chúng ta không thể tìm thấy tiếng nói chung.
Anh lại không có lòng tin với tôi.
Nếu vậy hai chúng ta đường ai nấy đi thôi.
Đối với ai cũng là điều tốt!”
Vốn chỉ là một câu nói trong lúc giận dỗi, nhưng lọt vào tai người để tâm liền trở thành ý khác.
Triệu Nam Thiên giậm chân tại chỗ, hai hàng lông mày chau lại với nhau.
Một lúc sau, anh ta bình tĩnh nói: “Được, sáng mai tôi có thời gian!”
Cửa phòng ngủ đóng lại, không khí ở phòng khách cũng trở lại bình thường.
Tô Mục Tuyết cứ ngây ngốc mà đứng đó.
Câu nói này cô vốn đã muốn nói rất nhiều lần.
Không ngờ khi thật sự nói ra lại không cảm thấy nhẹ nhõm dễ chịu như cô tưởng tượng.
Ngược lại có chút lạc lõng không thể diễn tả.
Cô nhìn cánh cửa đã đóng chặt trước mặt, tâm trạng vô cùng buồn bực.
Tên nhóc đáng chết, đồng ý ngay mà không thèm nghĩ ngợi gì sao?
Cũng tốt.
Dù sao cả hai cũng không thể nào hòa hợp được.
Miễn cưỡng ở cùng chỉ làm tổn thương lẫn nhau.
Nếu vậy xa nhau sẽ tốt hơn.
Có điều không thể làm tình nhân, cũng đâu cần thiết phải thành kẻ thù.
Tô Mục Tuyết cô đơn cầm túi xách định đi lên lầu.
Lúc xoay người cô vô tình nhìn thấy hộp quà đặt trên bàn trà, động tác liền trở nên chậm rãi.
Cô không phủ nhận bạn trai cũ rất ưu tú, cũng không nói bản thân không còn tình cảm gì với anh ta.
Bằng không hôm nay cô đã không đi gặp mặt mà không nói cho Triệu Nam Thiên biết.
Tình cảm của hai người lúc đó rất ổn định, cô cũng đã nhận lời cầu hôn của anh ta.
Đó cũng là lần đầu tiên Tô Mục Tuyết thử chống lại số phận được dì Đào sắp đặt.
Nếu không phải do anh ta đột nhiên mất tích khiến hôn lễ vốn đã định ngày cũng phải hủy bỏ, thì đã không có những phiền phức về sau như vậy.
Khoảng thời gian gần đây biết được tin anh ta đột nhiên về nước khiến cho trái tim vốn đã trở nên bình lặng của Tô Mục Tuyết lại bắt đầu gợn sóng.
Đến nỗi cô vội đồng ý lời mời ăn tối hôm nay mà không hề nghĩ ngợi.
Không có gì ngạc nhiên, anh ta vẫn ưu tú và lịch thiệp như mọi khi.
Tuy nhiên khung cảnh lãng mạn mà cô tưởng tượng đã không xuất hiện, ngược lại trong lúc dùng bữa lại có chút khó xử.
Nhất là khi nghĩ đến Triệu Nam Thiên, cảm giác áy náy trong lòng cô lại dấy lên mạnh mẽ.
Khi vừa nghe tin Triệu Nam Thiên xảy ra chuyện, cô không hề suy nghĩ liền chấm dứt buổi hẹn.
Vậy mà Triệu Nam Thiên lại không tin cô, khiến cô vô cùng khó chịu.
Cái tên khốn đáng chết, EQ của anh ta bị chó ăn hết rồi sao?
Nếu trong lòng cô thật sự không có anh ta, sao lại cho anh ấy ở chung nhà, lại còn cho anh thời gian nửa tháng thử thách.
Chẳng lẽ anh ta cho rằng cô hai nhà họ Tô này là loại phụ nữ tùy tiện như vậy sao?”
Nhưng mà bây giờ có nói gì thì cũng muộn rồi.
Sáng mai sao.
Anh ta xác định thời gian luôn rồi, còn thay đổi được gì sao?
Trong lúc suy nghĩ, Tô Mục Tuyết tiện tay mở hộp quà ra.
Lúc nãy đi vội, mãi đến bây giờ cô ấy mới mở nó ra xem.
Bên trong là một kim cài áo tinh xảo hiệu Cartier, bất kể là hình dáng hay thủ công đều là kiểu cô ưa thích.
Thật không ngờ một năm không gặp, anh ta vẫn tinh tế như trước, biết rõ sở thích và gu thẩm mỹ của cô.
Từ một góc nào đó trong lòng cô, ký ức về quãng thời gian ở bên nhau bắt đầu ùa về từng đợt từng đợt như thủy triều.
Cô bỗng chú ý thấy đến tấm thiệp bên trong hộp.
Cô cầm lên xem, nét chữ quen thuộc đập vào mắt.
Danh Sách Chương: