Nay cảm nhận được hơi thở đàn ông mạnh mẽ trên người của Triệu Nam Thiên, giống như đang dính vào than củi vậy.
Cô ấy theo bản năng trốn tránh, kết quả không cản thận đụng trúng giá treo đồ.
Tiếng động này không nhỏ, nghe một tiếng “lạch cạch”, hai người kia đang hỗn chiến ngọt ngào bị doạ hồn bay phách lạc!
Trưởng phòng Lý hốt hoảng đã phát hiện có gì đó không đúng, chị ta hô toáng lên: “A, có người!”
Tôn Chí Bình vừa kéo quần, vừa to tiếng quát: “Ai vậy, mau ra đây đi!”
Liễu Nhiên che mặt, xấu hổ tới nỗi không dám gặp ai nãy giờ, càng không biết tiếp theo nên làm thế nào đối mặt.
Triệu Nam Thiên ngược lại bình tĩnh ngay, bình tĩnh nhắc nhở: “Trưởng phòng Tôn, nếu anh muốn làm ầm chuyện này lên cho ai cũng biết, thì có thể nói to tiếng một chút!”
Tuy trưởng phòng Lý là phụ nữ, nhưng chuyện liên quan danh tiết là chuyện lớn, ngược lại chị ta hoàn hồn ngay.
Chị ta đẩy nhẹ sau lưng Tôn Chí Bình, vội nhắc nhở: “Anh nhỏ tiếng chút!”
Tôn Chí Bình cười mỉa, giọng cũng chậm rãi: “Còn không mau ra đây?”
Triệu Nam Thiên thấy không trốn được, đành ra hiệu cho Liễu Nhiên, miệng vẫn không quên nhắc: “Trưởng phòng Lý, chị mặc xong đồ rồi hả? Vậy thì tôi ra ngoài nha.
”
Trưởng phòng Lý đỏ mặt, nếu dưới đất có một cái lỗ, chị ta hận không thể chui vào đó.
Chị ta vốn không quen giọng của đối phương, nhưng nghe hiểu ý của anh, rằng anh đã nhận ra mình và Tôn Chí Bình rồi.
Lẽ nào anh cũng là người của công ty ư? Nhưng anh là ai?
Anh cũng không giả ngốc mà ngay lập tức chỉ điểm thân phận của hai người.
Một là nhắc nhở.
Hai cũng là có ý cảnh cáo.
Trưởng phòng Lý biết rõ, mặc kệ đối phương là ai, chuyện hôm nay e là không dễ dàng cho qua!
Còn về Tôn Chí Bình, nhìn người đàn ông cao to đi ra từ phía sau giá treo đò thì anh ta ngớ người, anh ta trước giờ chưa từng gặp đối phương ở công ty Nghiệp Vật.
Nhưng đối phương lại có thể gọi tên của hai người, anh rốt cuộc là ai?
Trong lòng suy nghĩ, miệng vẫn hỏi: “Cậu là ai?”
Triệu Nam Thiên cười hỏi: “Trưởng phòng Tôn, anh thấy sao?”
Vẻ mặt của trưởng phòng Lý thay đổi, chị ta nghẹn ngào: “Là trưởng phòng Khương, chị ta cử cậu tới đây hả?”
Trừ lý do này, chị ta không nghĩ ra lý do nào khác.
Tôn Chí Bình trải qua sự hoảng loạn ban đầu, nay đã khôi phục lại bình thường.
Anh ta cười mỉa cắt ngang: “Không thể nào, phía sau còn có một người, cùng đi ra đi!”
Liễu Nhiên ngớ người tại chỗ, không chờ nhấc chân, cô ấy đột nhiên nhớ tới ánh mắt lúc nãy của Triệu Nam Thiên, mắt cô ấy nhìn theo nơi mà Triệu Nam Thiên nhìn xuống, vẻ mặt đột nhiên đỏ bừng hẳn lên.
Tuy hai người không có bất kỳ giao lưu nào, nhưng ngay lúc này, cô lại đột nhiên hiểu ra dụng ý của Triệu Nam Thiên, giả làm tình nhân!
Trừ lý do này, e là thật sự không cách nào giải thích, tại sao hai người lại trốn ở đây vào lúc này.
Tôn Chí Bình lại nhắc một câu: “Còn không ra thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Liễu Nhiên thấy trốn không được, cô ấy cắn chặt môi, sau đó đưa tay mở từng cúc áo trước ngực, vừa đi ra vừa giả bộ như vừa mới quan hệ xong.
Danh Sách Chương: