Tổng giám đốc Mã vội gật đầu lia lịa: “Đã hiểu đã hiểu, ngày mai đi đàm phán, tôi nhất định sẽ nói tốt cho cô Tô.”
Triệu Nam Thiên không quên nhắc nhở: “Tốt nhất anh hãy giữ kín chuyện này, nếu người khác biết thì chỉ có anh mất mặt thôi, biết chưa?”
Tổng giám đốc Mã lau mồ hôi nói: “Vâng vâng vâng, tôi biết tôi biết, anh yên tâm.”
“Cút đi!” Triệu Nam Thiên buông anh ta ra.
Mạnh Nhã vẫn đứng bên cạnh.
Mặc dù cô không rõ chuyện đã xảy ra, nhưng vẫn hơi hiểu được một chút.
Rõ ràng anh giúp Tô Mục Tuyết, nhưng lại không muốn cho cô ấy biết, rốt cuộc Triệu Nam Thiên đang làm trò quái quỷ gì vậy?
Tổng cộng là 12 triệu, Triệu Nam Thiên rút ra 3 triệu coi như đền bù cho quán vỉa hè, lúc này mới lại gần Mạnh Nhã: “Đi thôi.”
Thấy anh không lên xe, Mạnh Nhã nhíu mày hỏi: “Anh còn định đi làm gì nữa?”
Triệu Nam Thiên nói đương nhiên: “Không làm gì hết, về ký túc xá ngủ.”
Mạnh Nhã lại hỏi: “Anh không tới bệnh viện băng bó à?” Cô hơi bất đắc dĩ, vết thương nặng như vậy, nếu là người bình thường thì đã sớm sợ hãi rồi, nhưng tên này thì hay rồi, chẳng những vẫn nhảy nhót mà còn đập cửa kính xe của người ta đòi 12 triệu, không biết nên nói anh ta to gan hay là ngu ngơ nữa.
Triệu Nam Thiên cậy mạnh: “Vết thương nhỏ, không cần đến bệnh viện.”
Sắc mặt Mạnh Nhã lạnh lùng, tự kéo cửa xe ra: “Bớt nói nhảm, lên xe.”
Triệu Nam Thiên không thể thuyết phục cô ta: “Tôi bắt taxi là được, chị về nhà trước đi.”
Mạnh Nhã quay lại, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng.
Triệu Nam Thiên vội giải thích: “Trên người tôi đầy máu, lỡ làm bẩn xe chị…”
“Vậy thì anh chết đi!” Mạnh Nhã đóng sầm cửa xe.
Triệu Nam Thiên biết cô ta còn đang giận, thấp thỏm vòng qua mui xe, ngồi vào ghế phụ.
Bầu không khí trong xe rất áp lực, tới bây giờ anh vẫn không thể hiểu nổi Mạnh Nhã giận vì lý do gì?
Đêm khuya đường phố trống vắng, Porsche lao như bay, chẳng mấy chốc đã đưa Triệu Nam Thiên tới bệnh viện Đông Châu.
Mạnh Nhã trầm mặt nói: “Ngồi yên đừng nhúc nhích!”
Triệu Nam Thiên không dám nhúc nhích, chỉ thấy Mạnh Nhã vòng qua mui xe, mở cửa cho anh, sau đó đỡ tay anh đi về phía khoa cấp cứu.
Mạnh Nhã ăn mặc mỏng manh, lại thêm cánh tay bị cô ta kẹp vào ngực với tư thế mờ ám nên mỗi bước đi đều khiến người ta rung động.
Triệu Nam Thiên không yên phận nhúc nhích, không chịu nổi: “Tôi tự đi là được, thật sự không yếu ớt đến mức đó đâu.”
“Vừa rồi đối mặt với đám du côn hung ác kia, anh còn giỏi lắm mà? Sao vậy giờ lại sợ rồi? sợ tôi ăn thịt anh à?” Mạnh Nhã càng kẹp chặt tay Triệu Nam Thiên.
Không chờ Triệu Nam Thiên lên tiếng, cô ta lại chất vấn: “Vì người phụ nữ kia, anh có nhất thiết phải liều mạng dến thế không? Lỡ trong xe không phải là một người, lỡ người ta đoán chắc anh sẽ qua đó, lỡ trong xe có mai phục thì anh có mấy cái đầu để bị chém?”
Mặc dù Mạnh Nhã đang nghiêm khắc răn dạy, nhưng giọng nói lại tràn ngập quan tâm, còn kèm theo một chút ghen tuông.
Triệu Nam Thiên chợt hiểu ra, mình đúng là chậm tiêu, thì ra cô ấy giận vì chuyện này.
Mặc dù buồn cười, nhưng Triệu Nam Thiên không dám biểu hiện ra mà vội hứa hẹn: “Tôi đập cửa kính xe là vì cô ấy, nhưng vết thương này là vì chị mà! Thật đấy! Ban đầu tôi không rõ lai lịch của họ, chỉ nghĩ cho dù mất cánh tay này cũng không thể khiến chị bị tổn thương.”
Mạnh Nhã không đáp lời, bước chân lại hơi bối rối.
Đi được mấy bước, cô ta mới lên tiếng, giọng điệu như biến thành một người khác: “Ừm… Anh còn đau phải không?” Có một chút áy náy, một chút e lệ, nhất là vẻ mặt như thiếu nữ của cô ta khiến Triệu Nam Thiên sững sờ.
Anh rất hiếm khi thấy Mạnh Nhã như vậy, không nhịn được trêu ghẹo: “Shhh… Cô nói đúng thật, vừa rồi còn không thấy gì, nhưng bây giờ lại đau thật sự…”
Triệu Nam Thiên còn chưa nói xong thì đã bị cặp môi đỏ au chặn lại.
Mùi thơm quyến rũ xộc vào mũi, thuần khiết lại pha thêm chút mùi bia, còn thấp thoáng một chiếc lưỡi thơm tho lướt trên môi.
Triệu Nam Thiên kinh ngạc, sau đó muốn giơ tay lên ôm, nhưng đụng vào vết thương trên tay, lần này anh thật sự đến nhe răng nhếch miệng.
Mạnh Nhã vội tách ra, tức giận nói: “Anh lộn xộn cái gì?”
Danh Sách Chương: