“Chưa lâu mấy, tôi vừa mới đi vào xem xét một vòng, đang chuẩn bị gọi anh đấy!” Từ Minh nói, sau đó chỉ về phía tầng ba cách đó không xa.
Triệu Nam Thiên không ngờ Từ Minh lại có bản lĩnh như vậy, lúc thời khắc mấu chốt vậy mà lại không bị mất dấu, không chỉ đi theo đuôi được tên đội mũ lưỡi trai, ngay cả chỗ ở của gã cũng đã tìm hiểu rõ ràng.
“Xem ra đêm nay gã sẽ không đi nữa!” Triệu Nam Thiên trầm mặc một lát.
“Anh Thiên, vậy làm sao bây giờ?” Từ Minh cũng đã biết đại khái tất cả chuyện này khi đang trên đường.
Cậu ta và Triệu Nam Thiên nghĩ giống nhau, hai người đều không muốn khoanh tay chịu chết, nếu cơ hội đã đưa đến trước mắt, vậy cũng phải đánh cược một chút rồi!
“Đi, đi tới gặp anh ta!” Triệu Nam Thiên xuống xe trước nhưng bước chân lại hơi vô lực, qua một lúc lâu mới chậm rãi khôi phục bình thường.
“Anh Thiên, anh không sao chứ? Hay để mình tôi đi thôi, chắc chắn sẽ bắt được anh ta!” Từ Minh xung phong nhận việc.
“Không sao đâu, người này hơi khó chơi, cậu không phải đối thủ đâu!” Triệu Nam Thiên xoa đầu mình, uống rượu hỏng việc, xem ra sau này phải khống chế một chút.
Rất nhanh, hai người đã chạm đến cánh cửa.
Ngọn đèn trên hành lang mờ nhạt tối tăm, khắp nơi đều là mấy tờ quảng cáo nhỏ về bệnh vảy nến.
Hai người cố gắng thả nhẹ bước chân, đi tới trước cửa phòng.
Triệu Nam Thiên đang suy nghĩ làm sao để lừa mở cửa, Từ Minh đã ngồi xổm trước cửa, chỉ thấy miệng cậu ta mở ra, sau đó phun ra một cái kim cài như làm ảo thuật.
Lần này Triệu Nam Thiên đúng là vô cùng bất ngờ, lúc nào trong miệng thằng nhóc Từ Minh này cũng nhia thứ gì đó, vốn anh còn tưởng rằng kẹo cao su, không ngờ lại là thứ này.
Trong chớp mắt, cửa chống trộm vang lên một tiếng kẽo kẹt, sau đó từ từ mở ra!
Từ Minh cất cái kim cài kia đi, đắc ý cười cười, chỉ trong giây láy cửa chống trộm đã bị cậu ta mở ra không tiếng động.
Mọi chuyện đều quá thuận lợi!
Triệu Nam Thiên luôn cảm thấy là lạ chỗ nào đó, muốn nhắc nhở thì đã muộn, Từ Minh đã linh hoạt chui vào trong kia.
Anh cũng vội vàng đuổi theo, kết quả vừa nhìn vào nhà thì cả người đều căng thẳng!
Từ Minh giơ hai tay lên, ngay cả cử động nhỏ cũng không dám lộn xộn, sau lưng cậu ta có một người đàn ông, trong tay gã cầm một con dao găm, lưỡi dao kề chặt trên cổ Từ Minh!
Gã đội mũ lưỡi trai lộ ra nửa bên mặt: “Trên đường tao đã cảm thấy lấy không đúng lắm mà, không ngờ đúng là có người theo dõi thật, hai người chúng mày cũng rất có bản lĩnh đấy, thế mà có thể mò vào nhà của tao!”
Từ Minh chẳng có chút bối rối nào, giống như một tay lão luyện: “Đây là cái méo gì chứ, bản lĩnh của tao rất nhiều đấy, hay là mày buông tao ra đi, hai người chúng ta trêu đùa nhau một chút nhỉ?”
Gã đội mũ lưỡi trai cười nhạt, chào hỏi Từ Minh một cái, đau đến mức anh ta toát mồ hôi lạnh.
Từ Minh toét miệng nói: “Có bản lĩnh thì quang minh chính đại đánh một trận đi, mày làm vậy có tài cán gì?”
Gã đội mũ lưỡi trai dán chặt lấy lỗ tai anh ta: “Còn nói nhảm nữa, có tin tao rút máu mày không?”
Triệu Nam Thiên cất bước bình tĩnh đi về phía trước: “Người anh em, chúng tôi tới tìm cậu để nói chuyện một chút thôi, còn cậu thì sao? Nếu đã không muốn nói chuyện, chúng tôi đi là được.
”
“Nhóc con, tôi biết cậu là ai, cậu cũng biết tôi là người thế nào, tuyệt đối đừng đùa giỡn xảo trá!” Gã đội mũ lưỡi trai vừa nói vừa đè lại dao găm trong tay, cổ Từ Minh thoáng chốc đã cứa ra một vết máu.
Từ Minh vội vàng nắm chặt tay giơ lên cao, không dám lộn xộn nữa.
Danh Sách Chương: