Mục lục
Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 683

Bà ta có thể thấy tâm trạng Triệu Nam Thiên đang dao động.

Chỉ là, một kẻ bảo vệ bé nhỏ lúc nào cũng co rúm trước mặt mình, từ trước đến nay cũng chưa từng dám nặng lời, cho dù có quá đáng nữa thì có làm sao?

Lẽ nào cậu ta dám động tay với mình sao? Dì Đào không tin.

Nếu Triệu Nam Thiên dám làm, bà ta có thể đảm bảo đội ngũ luật sư sau lưng nhất định sẽ khiến Triệu Nam Thiên không làm gì được!

Thế thì sẽ không có quá nhiều rắc rối.

Đôi mắt sắc bén Triệu Nam Thiên thoáng qua: “Cháu và Tô Mục Tuyết là cặp đôi được công nhận hợp pháp. Cháu đối xử tốt với cô ấy. Đó là điều cháu nên làm, và cháu nhất định sẽ làm được!”

“Những lời hoa mỹ đó tôi nghe nhiều rồi, chỉ dựa vào cậu, có gì tự tin nói với tôi những lời này?”

Khí chất của dì Đào có vẻ giảm đi nhiều, có lẽ bà ta không phù hợp với ngoại hình của bà ta.

“Đúng vậy, hiện tại cháu không có năng lực gì, nhưng cho dù cháu thực sự làm cô ấy buồn, cô ấy muốn đánh hay mắng, muốn giết muốn đập, cháu hứa sẽ không đánh trả, thậm chí ly hôn, cháu cũng sẽ thừa nhận.”

Ngừng một chút, anh nói một cách nghiêm túc: “Nhưng cháu chỉ không chịu bị đe dọa!”

Hiếm khi Tô Mục Tuyết nhìn thấy anh cứng rắn như vậy trước mặt dì Đào, và trong lòng cô cảm thấy sảng khoái không thể tả nổi.

Sắc mặt dì Đào có chút xấu xí: “Ồ, thật là nóng nảy! Nếu tôi muốn đe dọa cậu thì sao?”

Giọng nói Triệu Nam Thiên lãnh đạm: “Dì Đào, dì cho rằng cháu sẽ sợ dì sao?”

Mặc dù giọng điệu bình thường, nhưng nếu nghiêm túc mà nghĩ, sẽ thấy được ý cảnh báo và nhắc nhở ở trong câu nói này.

Dì Đào sửng sốt một chút, đột nhiên có ảo giác Triệu Nam Thiên trước mặt có chút khác biệt với tên bảo vệ nhỏ bé năm xưa.

Không nói rõ mọi chuyện, tóm lại, nó làm cho người ta có ảo tưởng rằng họ đang ở phía sau.

Bà ta được nuông chiều, thậm chí có chuyện gì không hay xảy ra trong nhà họ Tô cũng giao hết cho Trần Quân giải quyết.

Cảm giác sợ hãi kỳ lạ khiến bà ta cảm thấy bối rối vô cớ.

Suy nghĩ về nó một cách cẩn thận, lại đột nhiên biến mất.

Giọng điệu của Triệu Nam Thiên vẫn như trước, thái độ tôn trọng, hoàn toàn khác với lúc nãy: “Đương nhiên, cháu chỉ đang đùa thôi. Đừng đê tâm. Dù có cho cho cháu một trăm lá gan, cháu không dám để Tô Mục Tuyết phải chịu một chút đau khổ nào.”

Dì Đào không thể tìm ra lý do để bắt bẻ, hừ lạnh một cái: “Đây là người đàn ông tốt mà con đang tìm kiếm, con đừng có hổi hận đấy!”

Nói xong bà ta quay lưng bỏ đi.

“Rầm” một cái, cánh cửa đóng lại.

Tô Mục Tuyết kinh ngạc: “Đây là lần đầu tiên em thấy anh tức giận như vậy, anh làm như thế nào vậy?”

“Cái gì mà làm như thế nào?”

“Còn giả ngốc với em sao? Thôi bỏ đi, em đi thu dọn đồ đạc, sau này sẽ cãi nhau với bà ta, cứ giao cho anh vậy.”

Nghĩ xong, cô lại đổi lời: “Không, sau này nếu anh thực sự dọn đến, bà ta sẽ không làm phiền anh nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK