Mục lục
Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 989

Họ thậm chí hỏi cũng không thèm hỏi, trực tiếp muốn bắt người mang đi?

Chị ta ngồi xổm trên mặt đất kêu lên một tiếng ‘Ai ôi”.

Anh Lý cũng hoang mang lo sợ vô cùng, dồn vào đường cũng anh ta vội vàng quay sang nhìn Lý Khả Hân: “Em gái, em nhanh nói giúp chị dâu em vài câu đi, lỡ như cô ấy bị bắt đi thì phải làm sao?”

Lý Khả Hân hai mắt đỏ hoe: “Vừa rồi em đã nói với anh là không được lấy tiền, chẳng lẽ hai người không nhìn thấy anh Nam Thiên là đang nhường nhịn hai người mà thôi? Chị dâu nếu thật sự bị bắt đi cũng là tự làm tự chịu, không ai cứu được.”

Cô ta miệng thì nói vậy nhưng trong lòng thực sự rất lo lắng.

Chỉ là cô ta là một người thông minh, thấy Tô Mục Tuyết đang theo dõi mình, làm thế nào cô ta dám tiếp cận Triệu Nam Thiên vào lúc này chứ?

Nếu bây giờ cô ta thực sự mở lời, chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa!

Lúc này, cô không thể can ngăn, chỉ im lặng lúc này mới là đang giúp cho chị dâu Lý.

Anh Lý nhìn không ra nguyên nhân bên trong, liền giận dữ tát cô ta một cái.

Bal Âm thanh không hề nhỏ khiến mọi người có mặt đều nhìn sang.

Anh ta tức giận nói: “Em là đồ không có lương tâm, nếu không có anh chị, em có thể thoát khỏi vùng nông thôn đó sao? Nói không chừng bây giờ em đã phải lấy một người nông dân nào đó trong làng rồi!”

“Chị dâu của em đúng là có lỗi với em trong chuyện này nhưng cô ấy thực sự không muốn làm hại em đúng không?”

“Miêu Quốc Khánh có nhà có xe, như vậy vần còn thiệt thòi cho em sao?”

“Anh biết lòng dạ em cao, không thích Miêu Quốc Khánh nhưng chị dâu cũng không nợ em cái gì cải”

Lý Khả Hân ôm chặt gò má, nước mắt lưng tròng.

Nhìn thấy vậy, Tô Mục Tuyết vội vàng tiến lên bảo vệ Lý Khả Hân: “Anh Lý, anh làm gì vậy? Chuyện này liên quan gì đến Khả Hân?”

Anh Lý trừng mắt nhìn: “Cô Tô, cô đừng để ý chuyện này, nếu không phải vì nó, gia đình chúng tôi cũng sẽ không gặp phải những phiền phức này!”

“Sau hôm nay, tôi sẽ đưa nó về quê, để cha mẹ tìm một người lương thiện gã nó đi, đỡ phải đi ra ngoài gây thêm tai họal”

Tô Mục Tuyết đau cả đầu. Với hoàn cảnh gia đình của mình, cô làm gì phải tiếp xúc với những tình huống như thế này bao giờ?

Mới đến nhà Triệu Nam Thiên mấy ngày, đã gặp phải không ít phiên phức như vậy sao?

Nhất là khi nhìn thấy một nhóm hàng xóm cách đó không xa nhìn cô chỉ trỏ, cô giúp họ cũng không được, không giúp cũng không được.

Nhìn tình huống này thật giống như cô bận rộn nãy giờ lại trở thành người xấu.

Thấy vậy, cô bước tới nhéo Triệu _ Nam Thiên một cái: ‘Sao anh vẫn còn _ thất thân ở đó làm gì? Không nghe thấy em vừa nói gì sao?”

Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ chậm rì rì nói: “Tê Manh là như thế này. tạm thời tôi muốn hòa giải riêng trước. Nếu thật sự không giải quyết được, tôi sẽ gọi lại cho anh.”

Đầu bên kia điện thoại cũng không nhiều lời: ‘Được rồi, Anh Thiên vậy anh xem sắp xếp đi, nếu không ổn thì cứ gọi cho tôi, chỉ cần anh nói một câu, tôi sẽ cho người đến ngay lập tức!”

Điện thoại vừa cúp, anh Lý liền bước lên phía trước: ‘Nam Thiên cậu thật sự sẽ không truy cứu sao?”

Triệu Nam Thiên không muốn nói chuyện với gia đình này nữa, nhìn chị dâu cả nói: “Chị dâu cả, chuyện này chị cứ trực tiếp giải quyết đi, nếu không xử lý được thì cứ nói với em.”

Vừa nói anh vừa nhìn Tô Mục Tuyết: “Đi thôi, anh cùng em vào nhà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK