Uống liên tiếp ba chén rượu mà Triệu Nam Thiên không nhíu mày lấy một lần.
Cơn giận của Mã Hùng Dũng dần dần nguôi ngoai đi rất nhiều, nói thật là anh ta vẫn rất hâm mộ anh chàng trước mặt, nếu không phải vì Vương Như Nguyệt thì có thể quan tâm cậu ta một chút cũng không sao.
Nhưng vừa nghĩ tới Vương Như Nguyệt đối xử với anh vô cùng thân thiết thì Mã Hùng Dũng lại thấy như có gì chặn ở cổ họng, thế nào cũng thấy Triệu Nam Thiên không thuận mắt.
Thấy sắc mặt của Mã Hùng Dũng không đúng, đàn em đứng bên cạnh anh ta đã biết là vì sao.
Có người đứng dậy nói: “Con mẹ mày, mày thì tính là cái củ hành gì? Anh Mã của chúng tao mời rượu tổng giám đốc Vương, khi nào thì đến lượt mày uống thay? Lại còn chúc cái này chúc cái kia!”
Câu này nói ra khiến cả phòng bao đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngay cả mấy cô gái đang hát cũng sợ đến mức ngậm miệng lại.
Vương Như Nguyệt rốt cuộc không chịu nổi: “Đội trưởng Mã, đây là cách anh chỉ bảo người của mình sao?”
Mã Hùng Dũng cười ha ha nói: “Tổng giám đốc Nguyệt đừng để trong lòng, bọn nhóc thối này uống nhiều quá ấy mà!”
Nói xong anh ta quay đầu quát lớn: “Nói thế nào hả? Đây là phó đội trưởng Triệu, sau này sẽ giống tôi, phụ trách công việc an ninh cho Huy Hoàng, đừng mẹ nó không biết lớn nhỏ!”
Mọi người cười ha ha giảng hòa: “Hóa ra là phó đội trưởng Triệu, anh em mời anh một ly.
”
Trong một khoảng thời gian ngắn cả một đám người liên tục thay nhau mời rượu.
Triệu Nam Thiên từ chối không được, mà anh lại đang thay Vương Như Nguyệt giữ thể diện nên chỉ có thể ai đến cũng không cự tuyệt.
Một két bia trong nháy mắt đã sắp hết sạch.
Từ Minh ở một bên nhìn mà sốt ruột, thật ra cậu ta cũng muốn chặn rượu thay Triệu Nam Thiên, nhưng không ai coi cậu ta ra gì, nói chuyện cậu ta còn không chen miệng vào được.
Vương Như Nguyệt nhẹ nhõm thở ra một hơi, cuối cùng thân thể cũng thoải mái hơn được chút, nhưng khi nhìn thấy Triệu Nam Thiên bị chuốc rượu chị vẫn cảm thấy khó chịu.
Tuy mới tiếp xúc không nhiều lắm nhưng chị biết tính cách của Triệu Nam Thiên, nếu không phải vì chị thì làm sao anh lại để mặc cho người ta xoay vần như vậy.
“Được rồi, uống đủ tận hứng thôi, đừng uống nhiều quá!”
Vương Như Nguyệt ngăn cản một câu mới kéo được Triệu Nam Thiên đi ra từ trong biển lửa.
Mã Hùng Dũng cũng uống không ít rượu, cho dù vẫn không nhìn vừa mắt Triệu Nam Thiên nhưng anh ta không thể không thừa nhận tên nhóc này xứng đáng là một người đàn ông chân chính.
Nhịn xuống sự không vui trong lòng anh ta ôm bả vai Triệu Nam Thiên nói: “Cậu em Triệu tửu lượng tốt đấy, sau này anh em chúng ta phải chịu khó qua lại giao lưu đấy nhé, tôi cái khác thì không ham, chỉ thích đề bạt đàn em thôi.
”
Triệu Nam Thiên không hề tỏ vẻ khó chịu, gật đầu đồng ý: “Vậy sau này phải làm phiền anh Mã rồi.
”
Khách sáo vài câu rồi anh đứng dậy rời chỗ ngồi: “Mọi người ngồi tiếp, tôi vào nhà vệ sinh.
”
Thật ra tửu lượng của Triệu Nam Thiên không tệ, nhưng dù tửu lượng có tốt đến đâu cũng không nhịn được kiểu uống như vậy, nếu không vào nhà vệ sinh giải quyết thì lát nữa sẽ phải mất mặt.
Về phần Vương Như Nguyệt thì Triệu Nam Thiên không lo lắng cho chị, nếu không có Vương Như Nguyệt đầu tư thì Huy Hoàng cũng không thể tiếp tục duy trì.
Danh Sách Chương: