"Hạo Uyên, ta giết ngươi!"
Trường thương ma diễm mang theo sức mạnh lôi đình vạn quân đâm thẳng vào ngực Hạo Uyên. Thế nhưng, hắn vẫn bình thản giơ tay đón lấy ma diễm thương, ngọn lửa từ thương bén vào tay hắn mà không hề gây ra chút tổn thương nào.
"Xem ra, chỉ còn cách đánh trước." Hạo Uyên nói một cách ung dung.
"Đợi đã!" Tầm Mạch Mạch hét lớn, lao tới để ngăn cản cả hai.
Thấy nàng vọt lên, Võ Thương cho rằng mọi rắc rối hôm nay đều do nàng mà ra, liền chuyển hướng ngọn lửa từ ma diễm thương, nhắm thẳng vào Tầm Mạch Mạch.
Tầm Mạch Mạch kinh hoàng mở to mắt, ngay lúc ngọn lửa sắp chạm tới nàng, Hạo Uyên liền tung một quyền vào mặt Võ Thương, đánh hắn bay vào vách tường, tạo ra một lỗ lớn. Tư thế ra tay của Hạo Uyên trông không khác gì khi Chúc Ngôn ném trứng phượng hoàng vào vách đá.
"Ngươi giết nàng? Là muốn ta không có nàng dâu sao?" Hạo Uyên tức giận quát.
Nếu Tầm Mạch Mạch có mệnh hệ gì, hắn làm sao đến Linh giới chỉnh dung, làm sao tìm được thê tử?
"..."
Tầm Mạch Mạch vừa thoát khỏi tình cảnh hiểm nghèo, lòng vẫn chưa hết bàng hoàng. Chuyện gì đây? Chẳng lẽ Hạo Uyên tiền bối có tình cảm với mình? Không thể nào...
"Ta đã bảo ngươi trốn ra sau, sao lại lao lên phía trước? Nếu ma văn trên mặt ta không được tinh lọc, không tìm được thê tử, ta sẽ chôn phu quân ngươi trong đất, không thả ra, cho ngươi ở góa cả đời!"
Mắng Võ Thương xong, Hạo Uyên lại quay sang Tầm Mạch Mạch mà trách mắng.
"..."
Tầm Mạch Mạch không nói nên lời.
Lúc này, Võ Thương, vẫn còn bị đính trên tường, từ giận dữ chuyển thành kinh hãi. Trong ba đại thành chủ của Ma giới, Hạo Uyên là người có lực lượng yếu nhất, nhưng bản thân hắn lại sở hữu sức mạnh cá nhân lớn nhất. Giờ đây, Võ Thương mới nhận ra mình đã xem nhẹ hắn quá nhiều.
Trước nay hắn vẫn nghĩ dù không thắng được Hạo Uyên, thực lực hai bên cũng không chênh lệch là bao. Nhưng vừa rồi, ngọn ma diễm mà hắn tự hào lại chẳng thể đốt cháy nổi một sợi tóc của Hạo Uyên. Nguyên thần của hắn mạnh mẽ đến mức nào?
Để tránh việc Tầm Mạch Mạch lại lao ra, Hạo Uyên liền dựng một lớp kết giới bảo vệ quanh nàng, rồi quay lại đối diện với Võ Thương. "Được rồi, đánh tiếp đi."
"... Khụ." Võ Thương có chút lúng túng, "Ngươi không phải đến để mượn người sao? Muốn mượn để làm gì?"
Vừa dứt lời, các ma tướng vẫn đang rút pháp khí để sẵn sàng chiến đấu bên cạnh hắn cũng quay đầu nhìn nhau. Tình hình gì đây? Thành chủ nhà mình... có chút lúng túng?
"Hạo Uyên ma quân, truyền tống trận của Ma giới chẳng mấy chốc sẽ hoàn thành. Lúc này, chúng ta không nên nội đấu, mà nên hợp sức." Võ Thương lên tiếng, giọng tràn đầy chính nghĩa.
"..."
Chúng ma tướng đồng loạt thầm nghĩ. Một khắc trước, rõ ràng họ còn bàn cách khai chiến với Hạo Uyên ma quân.
Thấy Võ Thương có vẻ muốn dàn xếp, lời lẽ cũng ngầm ý cho mượn người, Hạo Uyên đáp:
"Cũng không có gì, ta muốn tạo một truyền tống trận đi Linh giới, nhưng trong tay thiếu ma trận sư, muốn mượn vài người của ngươi."
"Tạo truyền tống trận đi Linh giới?" Võ
Thương không tin vào tai mình.
"Không sai." Hạo Uyên nói.
"Vậy sao.." Võ Thương nhìn sang Tầm
Mạch Mạch, "Ngươi đã muốn đi Linh giới, vì sao còn giấu giếm việc nàng là người mà tông chủ Lưu Quang đích danh muốn giết?"
"Biết vì sao Lưu Quang tông muốn giết nàng không?" Hạo Uyên hỏi ngược lại.
Võ Thương lắc đầu. Khi Lưu Quang tông yêu cầu truy bắt một nữ tu, hắn chỉ nghĩ đó là chuyện nhỏ, không hỏi lý do mà lập tức phái thủ hạ thực hiện.
"Vì nàng cũng có thể tạo truyền tống trận," Hạo Uyên nói.
Võ Thương sững sờ, ánh mắt nhìn Tầm Mạch Mạch thay đổi.
"Ngươi thật sự tạo được truyền tống trận?"
"Đúng vậy" Tầm Mạch Mạch gật đầu.
"Các tu sĩ gần đây bị các ngươi truy đuổi đều thông qua truyền tống trận ta tạo ra mà đến đây."
"Những tu sĩ đó đi qua truyền tống trận của ngươi sao? Ngươi nói rằng ngươi đã tự xây dựng một truyền tống trận mới ở
Linh giới?" Võ Thương xác nhận.
"Phải, truyền tống trận vừa hoàn thành cách đây vài ngày." Tầm Mạch Mạch vừa nói vừa nhìn về phía các ma tướng sau lưng Võ Thương, chỉ vào một người mặc áo đỏ. "Ngày hắn đến giết ta, truyền tống trận đó vừa mới hoàn thành."
Nàng vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều dồn về phía vị ma tu kia. Người đó chợt thấy lạnh toát sống lưng, không dám nhìn thẳng, đành đưa ánh mắt cầu cứu sang phía Võ Thương.
Võ Thương tất nhiên nhớ rõ đó là thuộc hạ do chính hắn phái đi, và cũng hiểu rằng nếu hôm đó không có Hạo Uyên,
Tầm Mạch Mạch chắc chắn đã không còn mạng trở về.
Nhớ lại lời quát của Hạo Uyên, Võ Thương quyết định bỏ qua những chuyện vừa rồi.
"Hạo Uyên ma quân, lần này ngươi đến là để mượn mấy ma trận sư và cùng vị đạo hữu này xây dựng truyền tống trận?" Võ Thương tóm tắt lại ý định.
"Chuyện rõ ràng như vậy mà ngươi phải hỏi lặp đi lặp lại mấy lần? Khả năng hiểu kém như vậy, khó trách không học nổi pháp tắc không gian. Đừng cố, cả đời cũng không xong đâu." Hạo Uyên tỏ vẻ khó chịu.
"..."
Ta ngộ tính kém sao? Ta chỉ không thể tin nổi thôi! Ma giới đã chờ ba vạn năm, hy sinh đủ thứ để đổi lấy lời hứa của Lưu Quang tông giúp xây dựng truyền tống trận. Ngươi vừa kéo tới một cô nương nhỏ liền muốn tự xây dựng, ta sống mấy vạn năm chưa từng thấy cái bánh thịt nào từ trời rơi xuống như thế, không hỏi kỹ mới là lạ!
"Sững sờ cái gì, ngươi cho mượn người hay không?" Hạo Uyên gằn giọng.
Võ Thương hít sâu, nhẫn nhịn phun ra một chữ: "Cho."
Dù sao hắn cũng nuôi đám ma trận sư này để làm truyền tống trận, nếu Hạo Uyên nói nha đầu kia có thể xây, thì hắn đành thử xem sao.
"Ta sẽ gọi toàn bộ ma trận sư trong thành tới, ngươi tự chọn." Võ Thương đáp.
"Mau lên."
Võ Thương lập tức sai người truyền lệnh, chỉ một khắc sau, các ma trận sư đã tề tựu đông đủ. Võ Thương tự mình dẫn Hạo Uyên qua.
"Mọi người đều ở đây."
Hạo Uyên lướt nhìn qua rồi quay sang hỏi Tầm Mạch Mạch: "Ngươi muốn chọn thế nào?"
Các ma trận sư bị gọi tới thấy Hạo Uyên để một linh tu nhỏ bé như nàng tuyển chọn, đều hướng ánh nhìn dò xét về phía nàng.
Bị quan sát, Tầm Mạch Mạch có hơi bối rối nhưng vẫn tiến lên một bước, trấn định nói: "Kiến tạo truyền tống trận đòi hỏi điều khiển ma lực tinh chuẩn, ta cần ma trận sư có tu vi từ Xuất Khiếu kỳ trở lên và có kinh nghiệm."
Võ Thương nghe xong liền nói: "Dưới Xuất Khiếu kỳ lui xuống."
Vù một cái, các ma trận sư cấp thấp tản đi, chỉ còn lại khoảng mười người.
Hạo Uyên không hài lòng: "Sao chỉ có mấy người như vậy?"
"...!"
Cái gì mà "chỉ có mấy người như vậy"? Muốn tìm ma trận sư Xuất Khiếu kỳ trở lên, ngươi tự tìm đi, đừng mượn ta!
Tầm Mạch Mạch tiếp tục: "Bây giờ các vị hãy vẽ một trận đồ sở trường của mình."
Những ma trận sư còn lại đưa mắt nhìn nàng, không chút tình nguyện. Với tu vi Phân Thần kỳ và lại là linh tu, nàng có tư cách gì để đánh giá trận pháp của bọn họ?
"Còn ngẩn người gì, nghe theo!" Võ Thương quát.
Bất đắc dĩ, họ đành nể mặt hai vị ma quân mà điều động ma khí vẽ trận pháp.
Khi thấy họ hoàn thành, Tầm Mạch Mạch tiến đến trước mặt vị đầu tiên, định tự mình kiểm tra. Vừa định kích hoạt Thái Sơ Điệp, ma tu đứng trước mặt nàng lạnh lùng nói: "Tiểu cô nương, trận pháp của ta là cấp tám, ngươi xem có hiểu không?"
Tầm Mạch Mạch chỉ cười: "Ta không cần xem hiểu."
"Xem không hiểu, vậy ngươi còn..." Người đó chưa kịp trào phúng thêm thì đã thấy nàng khẽ chạm mu bàn tay vào trận pháp, một luồng khí tức lạ lùng xâm nhập vào trận pháp của hắn. "Ngươi làm gì vậy?"
"Đừng lo, rất nhanh sẽ xong thôi." Tầm Mạch Mạch đáp, mắt dõi theo cánh bướm đen đang bay múa trong trận pháp - Thái Sơ Điệp đã bị ma khí nhiễm đen.
Chẳng mấy chốc nàng đã nhận được thông tin cần thiết qua Thái Sơ Điệp. Vị ma trận sư này có khả năng điều tiết linh lực ổn định, hoàn toàn đạt yêu cầu.
"Tiền bối, được rồi, ngài có thể thu trận pháp."
Dứt lời, Tầm Mạch Mạch tiếp tục đi đến các trận đồ khác để kiểm tra. Nhờ đặc tính của Thái Sơ Điệp, nàng hoàn thành việc kiểm tra nhanh chóng, chỉ mất thời gian bằng một chén trà nhỏ.
"Vị thứ nhất, thứ hai, thứ sáu, thứ chín và vị cuối cùng."
"Năm người đủ không? Hay chọn thêm vài người để đẩy nhanh quá trình?" Hạo Uyên hỏi.
"Xây dựng trận pháp cần điều khiển ma khí chính xác, không phải càng nhiều người càng tốt. Năm vị này có khả năng điều tiết ma khí ổn định nhất, phù hợp yêu cầu."
Yêu cầu tuyển là điều khiển ma khí tinh chuẩn, chẳng lẽ chúng ta học nghệ chưa tới nơi tới chốn? Những ma trận sư còn lại nghe thế, đồng loạt lộ sắc mặt khó coi.
"Con nhóc này, ngươi nói gì đấy?" Một người bực tức quát.
Tầm Mạch Mạch sợ hãi, vội trốn sau lưng Hạo Uyên. "Tiền bối..."
"Câm miệng!" Hạo Uyên trừng mắt, ánh nhìn sắc bén như dao, "Bản thân kém cỏi thì có quyền gì ngăn người khác nói?"
"..."
Đối diện ánh mắt giận dữ của Hạo Uyên, mọi người đều im lặng không dám phản kháng. Tầm Mạch Mạch nhìn cảnh đó mà dở khóc dở cười.
Tiền bối, ngươi giúp ta giải quyết hay là đang kéo thêm kẻ thù đây?