Vân Phi Trần đứng trước đại điện uy nghiêm, ánh mắt dừng lại trên đồ đằng Chu Tước, trong lòng không khỏi trầm ngâm. Linh khí hệ hỏa xung quanh như đánh thức lực lượng đang chìm sâu trong cơ thể, khiến hắn cảm nhận được dòng máu Chu Tước gần như khô cạn nay lại như sống dậy. Đã bao nhiêu năm hắn không còn cảm nhận được hơi thở Chu Tước trong mình.
"Cơ Trần." Một giọng nói uy nghiêm từ đại điện vọng ra.
Vân Phi Trần ngẩng đầu, đối diện với tu sĩ trung niên cao cao tại thượng, vẻ mặt quen thuộc nhưng lạnh lùng, hắn nhẹ giọng gọi:
"Phụ thân."
"Ngươi không chết." Cơ Vô Nhai nhìn chằm chằm vào hắn.
"Vâng, vận khí tốt, vẫn còn sống."
Tộc Chu Tước họ Cơ, tên thật của Vân Phi Trần là Cơ Trần. Vân Phi Trần chỉ là cái tên hắn tự đặt khi ở Dược lâu.
"Nếu không chết, vì sao không quay về?" Cơ Vô Nhai hỏi.
"Huyết mạch Chu Tước trên người ta đã bị tước đoạt, không thể thức tỉnh, trở về cũng vô dụng, nên ta ở lại bên ngoài." Vân Phi Trần đáp nhẹ.
"Huyết mạch Chu Tước nếu hoàn toàn bị tước đoạt thì ngươi đã chết rồi. Ngươi còn sống nghĩa là trong cơ thể vẫn còn máu Chu Tước. Chỉ cần còn một giọt máu, ngươi cũng phải quay về tham gia nghi thức thức tỉnh." Cơ Vô Nhai nói, giọng không hề dao động.
Quả nhiên là như vậy.
Đáy mắt Vân Phi Trần thoáng hiện lên một tia trào phúng. Hậu nhân Chu Tước tộc, thực lực cao thấp đều dựa vào huyết mạch; huyết mạch càng tinh thuần, thực lực càng mạnh mẽ. Kẻ như hắn, bị tước đoạt gần hết máu Chu Tước, khi tham gia nghi thức thức tỉnh chỉ e là sẽ đối diện với cái chết.
"Cơ Trần, ngươi khiến ta quá thất vọng." Cơ Vô Nhai phẫn nộ quát.
"Nếu không phải Cơ Ngôn tình cờ gặp ngươi ở Xích Vũ bí cảnh, ngươi định trốn tránh bên ngoài mãi mãi sao? Tham sống sợ chết như vậy, ngươi không thấy hổ thẹn với huyết mạch Chu Tước trong người mình sao? Nếu vì ngươi trốn tránh mà thế hệ này không thể thức tỉnh huyết mạch, ngươi sẽ là tội nhân của toàn tộc Chu Tước."
Vân Phi Trần cười tự giễu. Nếu có thể chọn lựa, ai lại muốn có huyết mạch Chu Tước? Ai lại muốn sinh ra với định mệnh phải tranh đoạt, tàn sát lẫn nhau vì huyết mạch? Rõ ràng là không cần đến huyết mạch, tộc Chu Tước vẫn có rất nhiều tu sĩ thiên tài. Vì sao không thể như các môn phái khác, chăm chỉ tu luyện, độ kiếp, mà cứ phải thức tỉnh huyết mạch thượng cổ?
Cuối cùng, người trong tộc chết dưới lôi kiếp không nhiều, mà phần lớn đều chết dưới tay đồng tộc. Thật là trớ trêu.
Những lời này Vân Phi Trần đã nói một lần, khi đó chẳng ai bận tâm, giờ lại càng không.
"Phụ thân, đại ca đã quay về kịp trước nghi thức thức tỉnh, những lời này không cần nhắc lại." Một thanh niên với vài nét tương đồng với Vân Phi Trần đứng cạnh Cơ Vô Nhai nói.
Vân Phi Trần ngước nhìn, nhận ra người vừa nói là đệ đệ của hắn, Cơ Hồi.
Cơ Hồi nhỏ hơn hắn một trăm tuổi, thiên phú tu luyện không bằng hắn, huyết mạch Chu Tước cũng không thuần tịnh bằng, đến khi đạt Kim Đan kỳ mới miễn cưỡng sử dụng được huyết mạch chi lực.
Chỉ trong tám trăm năm mà đã tu luyện từ Kim Đan kỳ đến Phân Thần kỳ?
"Cơ Trần, nếu ngươi còn chút tình nghĩa với tộc, đừng để ta phải xấu mặt ở nghi thức thức tỉnh." Cơ Vô Nhai lạnh lùng nói.
"Vâng, phụ thân."
Vân Phi Trần đạm nhiên cười, đã trở lại thì hắn không nghĩ mình có thể rời đi còn sống. Sợ hãi? Ở Chu Tước tộc, nhút nhát là thứ không có chỗ đứng.
"Người đâu, đem hắn nhốt vào địa lao." Cơ Vô Nhai giơ tay ra lệnh, gọi hai đệ tử chuẩn bị đưa Vân Phi Trần đi giam lại.
"Phụ thân, không cần thiết. Đại ca đã quay về thì sẽ không bỏ trốn. Nghi thức thức tỉnh chỉ còn nửa tháng, tộc nhân tham gia đều muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, đại ca cũng cần nghỉ ngơi." Cơ Hồi khuyên nhủ.
Cơ Vô Nhai nhìn tiểu nhi tử, biểu tình vẫn lạnh lùng như cũ.
"Tùy ngươi."
Nói xong, Cơ Vô Nhai không thèm để ý đến hai người, rời khỏi đại điện.
Vân Phi Trần nhìn đệ đệ, cười nhạt.
"Phụ thân có thể nghe ý kiến của ngươi, xem ra những năm gần đây uy vọng của ngươi trong tộc không tồi."
Ở Chu Tước tộc, chỉ những kẻ có khả năng thức tỉnh huyết mạch mới có tiếng nói.
Cơ Hồi đi xuống bậc thang, đứng cách hắn ba bước, nói.
"Đại ca, ta thật sự không mong ngươi còn sống."
"Ta cũng vậy." Vân Phi Trần đáp lại, "Ai bảo ngươi lúc đó quá vội vàng, tróc huyết mạch không hết."
"Không phải ta vội, mà là đại ca ngươi quá mạnh." Cơ Hồi nói thẳng. "Ta lúc ấy đã bày khốn long trận, hao tốn hai pháp khí bát phẩm mới có thể trọng thương ngươi. Khi tước máu Chu Tước, đã kiểm tra hai lần, thấy ngươi không còn hơi thở mới ném xuống huyền nhai. Nhưng lúc đó, ta mới chỉ là Kim Đan kỳ, cách một đại cảnh giới để tước huyết mạch, vẫn quá miễn cưỡng."
"..."
Vân Phi Trần không biết nói gì hơn. Chẳng lẽ đây là lỗi của hắn?
Cơ Hồi tiếp tục.
"Ta dung hợp huyết mạch Chu Tước của ngươi, lập tức từ Kim Đan trung kỳ tiến lên Nguyên Anh trung kỳ. Sau đó tốc độ tu luyện cũng tăng nhanh, năm trăm năm đã đột phá Phân Thần kỳ."
"Xem ra máu Chu Tước đã giúp ngươi rất nhiều." Vân Phi Trần bình thản nói.
"Không sai. Sau này ta cũng cắn nuốt thêm vài người, nhưng máu Chu Tước của họ không thể so với đại ca." Cơ Hồi thản nhiên. "Mười người như bọn họ cũng không bằng đại ca. Nếu không phải ta đánh lén, Chu Tước của thế hệ này hẳn là ngươi."
"Có được sức mạnh, ngươi hài lòng lắm sao?" Vân Phi Trần hỏi.
"Đúng, ta thích cảm giác tràn đầy lực lượng này." Cơ Hồi nắm chặt tay đáp.
"Ta về nghỉ ngơi."
Vân Phi Trần không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện với Cơ Hồi, hắn xoay người rời khỏi đại điện, quay về chỗ ở cũ.
Cơ Hồi, vốn ở phòng bên cạnh hắn, cũng bước theo.
"Phụ thân."
Trên đường đi ngang qua Diễn Võ Trường, hai thiếu niên tuấn tú đi tới hành lễ với Cơ Hồi.
"Ừm, đây là đại bá của các con." Cơ Hồi chỉ vào Vân Phi Trần. "Gọi đại bá."
Hai thiếu niên quay sang hành lễ với Vân Phi Trần, gương mặt đạm mạc, không chút tò mò về vị đại bá chưa từng gặp mặt.
Vân Phi Trần nhìn hai thiếu niên, đến khi họ hành lễ xong, quay lại Diễn Võ Trường luyện tập, hắn mới lẩm bẩm:
"Ngươi... đã có nhi tử rồi sao?"
"Đúng vậy, là hài tử của ta và Mộ Vân." Cơ Hồi nói thẳng.
"Vậy thì..." Vân Phi Trần ngẩn người một lúc lâu mới cười khổ, "Hóa ra khi xưa đúng là ngươi và Mộ Vân đã phục kích ta?"
Ngày ấy, thực lực Cơ Hồi kém xa hắn, chỉ có thể gây trọng thương vì hắn đã bị lừa vào khốn long trận. Hắn từng nghi ngờ Mộ Vân, vì chỉ có nàng mới có thể bố trí khốn long trận và biết rõ nơi hắn sẽ xuất hiện.
"Ngươi cũng đừng trách nàng."
Chuyện phục kích Vân Phi Trần, Cơ Hồi không hề có chút áy náy.
"Nàng vốn là vị hôn thê của ngươi, nhưng ngươi lại bảo nàng rằng ngươi không muốn có hài tử, không muốn truyền thừa huyết mạch Chu Tước. Nàng đã khuyên ngươi không biết bao nhiêu lần mà ngươi vẫn cố chấp. Cùng đường mới quyết định làm như vậy."
Nhiều năm trôi qua, Vân Phi Trần đã không còn oán trách chuyện này, nhưng nghe đến đây, hắn vẫn không nhịn được mà nhắm mắt lại.
"Về điểm này... ta mãi không bằng các ngươi."
Hắn không thể như Cơ Hồi, như phần lớn người trong tộc Chu Tước, vì muốn thức tỉnh huyết mạch mà không hề do dự ra tay với chính huynh đệ của mình.
"Ta không trách các ngươi. Ta chết... thật không oan."
Vân Phi Trần cười thê lương. Lúc này, hắn thực sự cảm thấy may mắn vì tám trăm năm trước đã bị Cơ Hồi phục kích. Chính nhờ vậy hắn mới có cơ duyên gặp được sư tôn, đi tới Dược lâu, trải qua mấy trăm năm sống một cuộc đời bình lặng. Nếu không có những năm tháng ấy, nếu hắn mãi sống trong tộc Chu Tước... cuộc đời hắn hẳn là đáng buồn biết bao.
Tầm Mạch Mạch được Đồ Thanh đưa về phòng nhỏ bên huyền nhai, nàng ở lì trong phòng không bước ra, Đồ Thanh cũng không rõ nàng đang làm gì. Những điều cần nói, hắn đã nói hết cho nàng.
Vân Phi Trần là hậu duệ của Chu Tước tộc, người duy nhất có thể thay đổi số mệnh do huyết mạch định đoạt chỉ có bản thân hắn mà thôi.
Đồ Thanh không làm phiền Tầm Mạch Mạch, cho nàng thời gian suy nghĩ, mãi cho đến sáng hôm sau, nàng xuất hiện trước mặt hắn với vẻ hứng khởi.
"Phu quân, ta có cách rồi, ta có cách giúp Vân sư huynh!" Tầm Mạch Mạch vui mừng nói lớn.
"Nàng nghĩ ra cách gì?" Đồ Thanh nghi hoặc.
"Ta thấy chàng nói đúng." Tầm Mạch Mạch đáp, "Nếu chúng ta có thể đánh thắng người của Chu Tước môn, tới cửa đoạt người cũng được. Nhưng vì đánh không lại, nên chỉ có thể khiến Vân sư huynh trở thành người thức tỉnh huyết mạch."
"Nàng nghĩ thật hay. Huyết mạch Chu Tước của Vân sư huynh vốn yếu ớt, gần như không nhìn thấy nữa. Chẳng cần nói đến người khác trong Chu Tước môn, chỉ riêng thiếu niên hôm đó Vân Phi Trần đã không thể đối đầu nổi rồi."
Nếu Vân Phi Trần có thể thuận lợi thức tỉnh, hắn đã chẳng cần phải ẩn mình ở Dược lâu.
"Ôi chao, chàng nghe ta nói hết đã." Tầm Mạch Mạch nói.
"Thức tỉnh huyết mạch Chu Tước có hai cách. Thứ nhất là dùng lực lượng đối lập cực đoan để dẫn động. Khi trước, sư tổ muốn ta và Vân sư huynh song tu cũng là dựa vào phương pháp này."
Nghe đến hai chữ "song tu," sắc mặt Đồ Thanh lập tức tối sầm lại.
"Nhưng cách này tỷ lệ thành công rất thấp, trừ phi lực lượng đối lập cân bằng, nếu không rất khó để thức tỉnh. Vì thế, chỉ còn cách thứ hai là tập trung huyết mạch, cũng là cách mà Chu Tước tộc đang áp dụng."
"Nàng định giúp Vân Phi Trần đoạt lấy tinh huyết của người khác trong tộc Chu Tước sao?"
"Đương nhiên không phải, ta đâu phải người Chu Tước, sao có thể hành động điên rồ như vậy? Ta đã tìm ra thứ này."
Tầm Mạch Mạch duỗi tay, linh quang lóe lên, một quyển sách hiện ra trước mặt hai người.
"Linh thú bách khoa toàn thư?" Đồ Thanh chỉ liếc mắt là nhận ra.
"Không sai." Tầm Mạch Mạch nhanh chóng lật sách đến trang cần tìm, chỉ vào dòng chữ phía trên nói, "Ở đây ghi rằng, tương truyền dưới dung nham cháy bỏng có một quả trứng phượng hoàng. Phượng hoàng và Chu Tước vốn cùng nguồn gốc. Nếu có thể lấy được tinh huyết phượng hoàng thì chẳng khác nào có được tinh huyết Chu Tước, có thể kích hoạt thần lực Chu Tước."
Đồ Thanh lúc này cũng nhớ lại chuyện Chúc Ngôn từng nhờ mình đi lấy quả trứng phượng hoàng ở nơi lửa cháy. Nhưng để tiến vào nơi đó, tu vi tối thiểu cũng phải đạt Phân Thần kỳ, vì thế hắn chưa nghĩ tới việc đi lấy.
Tuy nhiên, nếu thật sự có được tinh huyết phượng hoàng, khả năng thức tỉnh của Vân Phi Trần sẽ tăng lên đáng kể.