Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên, không biết Đồ Thanh muốn cho mình xem gì nhưng vẫn gật đầu, chờ đợi.
Đồ Thanh lùi lại một chút, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Sau đó, hắn đặt tay phải lên đan điền, một luồng linh quang từ đan điền bay ra, đậu trên tay hắn.
Hiện ra trước mắt là một thân thể bạch ngọc nhỏ bé, tay chân ngắn ngủn cùng đôi mắt to tròn chăm chú nhìn nàng - là bản thu nhỏ của Đồ Thanh. Tuy khuôn mặt có hoa văn, nhưng vẫn không che được vẻ đáng yêu, ngây ngô đến cực điểm.
"Nguyên Anh?" Tầm Mạch Mạch kinh ngạc tròn mắt, rồi thốt lên, "Quả nhiên là không mặc quần áo."
Sắc mặt Đồ Thanh tối sầm lại, tiểu Nguyên Anh đồng bộ với thần hồn của hắn, lập tức lấy tay che phần quan trọng, khuôn mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn nàng.
Tầm Mạch Mạch thấy vậy càng cảm thấy tiểu nhân nhi này đáng yêu đến lạ lùng. Bình thường Đồ Thanh luôn mang vẻ lạnh lùng, hiếm khi biểu lộ cảm xúc, nay lại thấy vẻ ngượng ngùng của hắn trong hình hài đáng yêu này.
Tiểu Nguyên Anh vốn là hóa thân thứ hai của tu sĩ, bị Tầm Mạch Mạch nhìn thẳng như thế chẳng khác gì hắn bị nhìn thấy hết.
"Mẹ kiếp," Đồ Thanh thầm nghĩ, "hắn còn chưa từng thấy bộ dạng nàng không mặc quần áo, mà đã bị nàng nhìn hết trước."
Đồ Thanh động tâm niệm, một luồng linh lực bao quanh tiểu Nguyên Anh, hình thành một tầng pháp bào. Được mặc quần áo, tiểu Đồ Thanh lập tức buông tay, ngẩng cao đầu, đứng thẳng kiêu ngạo.
Tầm Mạch Mạch nhìn tiểu nhân nhi trong bộ pháp bào, không nhịn được cười vui vẻ.
Đồ Thanh thấy nàng vui mừng, âm thầm gật đầu, thầm nghĩ rằng chủ ý của Khê Cốc cũng có điểm hữu ích. Cảm thấy mình đã dỗ dành xong, hắn thu hồi Nguyên Anh. Tiểu Đồ Thanh mặc đồ đen nháy mắt biến mất, trở về đan điền.
Tầm Mạch Mạch có chút tiếc nuối nhưng không yêu cầu thêm. Nàng hiểu rằng tu sĩ rất hiếm khi để người khác thấy Nguyên Anh của mình. Việc Đồ Thanh cho nàng xem Nguyên Anh của hắn là dấu hiệu của sự tin tưởng, cũng như một cách gián tiếp xin lỗi.
"Hóa ra Nguyên Anh cũng có thể mặc quần áo." Tầm Mạch Mạch trầm trồ khi thấy tiểu nhân nhi mặc y phục.
Đồ Thanh cạn lời, "Nguyên Anh là chân ngã của tu sĩ, được tạo từ thần niệm và linh lực, tinh thuần không chịu ảnh hưởng bởi ngoại lực. Khi trước ta cũng từng nghĩ, nếu không chịu ảnh hưởng ngoại lực, có phải sẽ không cần mặc quần áo. Định thử khi mình tu thành Nguyên Anh."
"..."
Đồ Thanh giải thích, "Không chịu ảnh hưởng ngoại lực nghĩa là chỉ dùng sức mạnh bản thân. Nguyên Anh là hóa thân của tu sĩ, muốn nó trông thế nào, thì nó sẽ trông thế ấy."
Huống chi, Nguyên Anh của tu sĩ rất ít khi rời cơ thể, chỉ bản thân mới thấy, nên ai lại rảnh rỗi mà mặc quần áo cho Nguyên Anh.
"Đợi khi ta tu thành Nguyên Anh, ta cũng sẽ cho phu quân gặp." Tầm Mạch Mạch cười, nghĩ rằng mình đã thấy Nguyên Anh của phu quân, sau này cũng nên cho chàng thấy Nguyên Anh của mình. Tin tưởng cần phải từ hai phía.
"Ừm." Đồ Thanh nhàn nhạt đáp. Sau này song tu, Nguyên Anh hai người sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau.
"Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi trước."
Sáng sớm hôm sau.
Tầm Mạch Mạch là người dậy muộn nhất, mọi người đã chờ sẵn ở cửa khách điếm. Khi nàng xuất hiện, Vân Phi Trần thân thiết hỏi, "Muội có muốn ăn chút gì trước khi đi không? Nghe nói bánh đậu ở đây rất ngon."
Vân Phi Trần nhớ rằng Tầm Mạch Mạch rất thích những món ăn thế tục này.
"Được đó! Ở đâu có bán, ta mua ăn trên đường." Tầm Mạch Mạch vừa muốn ăn nhưng lại sợ làm chậm trễ thời gian của mọi người.
"Đừng vội, lát nữa đi ngang qua, sư huynh mua cho muội." Vân Phi Trần cười an ủi.
Nói xong, cả nhóm rời khách điếm, hướng về cổng thành. Trên đường, họ gặp một sạp bánh đậu.
Khi Tầm Mạch Mạch chọn hai hộp bánh, Vân Phi Trần định thanh toán thì đã bị Đồ Thanh tranh trước.
Vân Phi Trần sững người nhìn Đồ Thanh.
Đồ Thanh vờ như không thấy, trả tiền xong, quay người bỏ đi, rõ ràng ý tứ là ta muốn trả trước ngươi.
Ánh mắt Vân Phi Trần trở nên trầm xuống, nhìn Tầm Mạch Mạch rồi lại nhìn Đồ Thanh.
"Cho ta một cái." Đồ Thanh tự nhiên cầm một cái bánh trên tay Tầm Mạch Mạch cắn thử, rồi chê bai, "Không ngon bằng nàng làm."
"Về Dược Lâu, ta làm cho chàng ăn." Tầm Mạch Mạch lập tức đáp.
"Ừ." Đồ Thanh hài lòng gật đầu.
Vân Phi Trần.
Cả nhóm tiếp tục tiến về phía cổng thành.
Ra khỏi thành, Cao Mậu Tài lấy ra pháp khí phi hành và ném lên không trung. Khi mọi người chuẩn bị bước lên thì sắc mặt Vân Phi Trần chợt biến, hắn quay lại, tung một chưởng về phía sau.
Phanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh lửa rực sáng trước mặt cả nhóm.
"Quả nhiên là ngươi." Một thiếu niên chậm rãi bước ra từ trong ánh lửa, vẻ mặt không thể tin được nhìn Vân Phi Trần, "Đại đường ca."
Vân Phi Trần nhìn thiếu niên với vẻ phức tạp, không nói gì.
"Sư huynh." Tầm Mạch Mạch thấy vậy liền vội vàng nhảy xuống khỏi pháp khí phi hành, đứng chắn trước Vân Phi Trần.
Thiếu niên nghe thấy Tầm Mạch Mạch gọi Vân Phi Trần, sắc mặt thoáng thay đổi.
"Sư huynh? Đại đường ca không lẽ đã bái sư bên ngoài?"
Những người còn lại cũng đứng quanh Vân Phi Trần, cảnh giác nhìn thiếu niên.
"Cơ Viêm, ngươi muốn gì?" Vân Phi Trần thở dài, lên tiếng hỏi.
"Sao đại đường ca còn phải hỏi?" Cơ Viêm cười nhạt, "Gặp ngươi ở đây đương nhiên là để đưa ngươi về gia tộc."
Ánh mắt Vân Phi Trần trở nên trầm lắng, hỏi lại, "Ngươi không thể coi như không thấy ta sao?"
"Chỉ e là không thể." Cơ Viêm đáp.
Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, như đang đánh giá đối phương. Cuối cùng, Vân Phi Trần rời mắt, quay sang nói với Tầm Mạch Mạch.
"Sư muội, muội về trước với Cao sư đệ và mọi người đi."
Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên, hỏi, "Sư huynh không cùng về sao?"
"Sư huynh gặp người nhà, muốn về một chuyến." Vân Phi Trần mỉm cười, "Muội trở về báo với sư phụ ta một tiếng."
Tầm Mạch Mạch cảm thấy điều gì đó không đúng. Thiếu niên mới xuất hiện kia luôn miệng gọi sư huynh là "đại đường ca," nhưng bầu không khí giữa hai người lại căng thẳng, không hề thân thiện.
"Đồ Thanh đạo hữu, làm phiền ngươi bảo vệ mấy người họ."
Trong nhóm, chỉ có Đồ Thanh đạt Nguyên Anh kỳ, nên Vân Phi Trần đành nhờ hắn.
Đồ Thanh nhìn Vân Phi Trần, gật đầu đồng ý.
Vân Phi Trần kiên quyết muốn đi cùng đường đệ mình về gia tộc. Tầm Mạch Mạch tuy có chút lo lắng, nhưng nghĩ lại, chỉ là về nhà, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, nên cùng ba vị sư đệ khác trở về Thập Phương lâu trước.
Cả nhóm leo lên pháp khí phi hành và bay đi.
Trên đường, Cao Mậu Tài không nhịn được lên tiếng, "Không ngờ lại tình cờ gặp được đường đệ của Vân sư huynh ở chỗ này."
"Thực ra cũng không lạ, Xích Vũ bí cảnh là nơi tu sĩ thường xuyên lui tới, gặp nhau cũng không hiếm." Vạn Phi Anh đáp.
"Ta chỉ cảm thấy vị đường đệ đó có điều không ổn."
"Đúng vậy, vừa gặp đã tấn công, nếu không nhờ Vân sư huynh phản ứng nhanh, chưởng đó đã lan đến cả chúng ta rồi."
Cao Mậu Tài vẫn chưa hết hoảng sợ trước uy lực của chưởng kia.
"Mạch Mạch sư tỷ có biết Vân sư huynh thuộc gia tộc nào không? Nhìn dáng vẻ của họ có vẻ lợi hại lắm."
"Ta cũng không rõ." Tầm Mạch Mạch lắc đầu, nàng chưa từng hỏi về gia tộc của sư huynh.
Khi trở lại Thập Phương lâu, cả nhóm ước hẹn sau khi luyện chế xong pháp khí bản mạng sẽ tỷ thí một phen rồi ai về nhà nấy.
Tầm Mạch Mạch và Đồ Thanh trở về Dược Lâu, nghĩ đến việc Vân Phi Trần nhờ vả, nàng đi tìm sư bá. Nhưng đến cửa lại được thông báo rằng sư bá đã bế quan luyện dược.
Không muốn quấy rầy, nàng đành chờ sư bá xuất quan rồi báo sau, dẫn Đồ Thanh về phòng nhỏ cạnh huyền nhai.
Hai người vừa về không lâu, liền có dược đồng mang chăn đệm mới đến.
"Sư tỷ, đây là do đại sư huynh dặn dò chúng ta mang tới."
"Vân sư huynh đã về rồi?" Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên, Vân sư huynh không phải về tộc sao?
"Là dặn từ sáng sớm." Dược đồng giải thích, "Đại sư huynh nói, sư tỷ bế quan hơn trăm năm, tuy phòng có thể dùng thanh khiết thuật dọn dẹp, nhưng đồ đạc dùng lâu rồi sẽ không thoải mái. Nên sớm dặn chúng ta chờ tỷ về từ Xích Vũ bí cảnh thì mang qua."
"Còn có đồ bếp và linh thực mới, ngày mai sẽ chuyển tới."
Một dược đồng khác bổ sung.
Nói xong, hai dược đồng vào trong, sắp xếp lại đồ đạc cho nàng.
Khi hai người rời đi, Tầm Mạch Mạch không nhịn được nói với Đồ Thanh, "Không ngờ Vân sư huynh lại chu đáo như vậy. Chờ huynh ấy về, ta nhất định phải cảm tạ."
Kể từ khi nàng đến Dược Lâu, luôn được Vân Phi Trần chăm sóc. Lần này nàng gặp chuyện ở Xích Vũ bí cảnh cũng là huynh ấy vội vàng chạy đến.
Đồ Thanh liếc nhìn Tầm Mạch Mạch, chân mày khẽ nhíu, vẻ mặt như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Làm sao vậy?" Tầm Mạch Mạch quay sang hỏi, "Chàng có điều gì muốn nói không?"
Đồ Thanh suy nghĩ một chút rồi đáp, "Vân Phi Trần có lẽ không thể trở về."
"Cái gì gọi là không thể trở về?" Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên.
"Nếu gia tộc của hắn là Chu Tước tộc, khả năng hắn không về được." Đồ Thanh bình tĩnh đáp.