Trong bộ tộc ghi lại, chỉ có hai người trong tộc từng đến được nơi lửa cháy, một là hắn, người còn lại là Cơ Linh. Nghe nói năm đó Cơ Linh đến nơi lửa cháy cũng không phá được linh trận, chỉ hấp thu hơi thở phượng hoàng trong nham thạch nóng chảy đã thành công thức tỉnh. Phải có thiên phú thế nào mới hấp thu được loại lực lượng này?
Vân Phi Trần trầm tư một lát rồi triệt hạ kết giới quanh người, đem bản thân tiếp xúc trực tiếp với nham thạch nóng chảy. Vân Phi Trần nhắm mắt tu luyện, điên cuồng hấp thu linh lực hệ hỏa và hơi thở phượng hoàng trong dung nham.
Mà theo hắn tu luyện càng lâu, máu chu tước trong cơ thể càng nồng đậm, thân thể cũng thay đổi từ trắng biến đen rồi từ đen biến đỏ như thể đang bị hỏa táng, hòa thành một thể với dung nham. Dung nham ngày càng nóng, thỉnh thoảng còn có hỏa diễm màu lam sáng lên. Không biết qua bao lâu, một cỗ lực lượng làm nham thạch nổ tung, đôi con ngươi hắc bạch phân minh chậm rãi mở ra.
Thân thể Vân Phi Trần trần trụi tiếp xúc với bên ngoài, hắn nâng tay, dung nham liền tránh khỏi như thể sợ hãi cái gì. Vân Phi Trần yên lặng cảm nhận máu chu tước trong cơ thể, thầm nghĩ nếu hắn không bị phục kích và mất đi huyết mạch, hấp thụ hơi thở phượng hoàng nơi đây có lẽ giống như tiền bối trong tộc, bây giờ cũng đã thức tỉnh.
Như vậy cũng không cần đi lấy trứng phượng hoàng, để trứng phượng hoàng ở lại đây, trăm ngàn năm sau nơi này lại tràn ngập hơi thở phượng hoàng, đến lúc đó một tộc nhân mang huyết mạch tinh thuần cũng có thể thức tỉnh. Nhưng nếu chỉ là nếu, hắn cần lấy đi trứng phượng hoàng mới có thể thức tỉnh hoàn toàn.
Vân Phi Trần chuyển thân trong nham thạch nóng chảy, hai mắt nhìn theo một phương hướng có hơi thở phượng hoàng cường đại. Tâm tùy ý động, thân thể liền đi qua nơi đó, dung nham trên đường tự động tránh đi.
Phía trên núi lửa, Đồ Thanh sớm mang Tầm Mạch Mạch cách miệng núi lửa cả trăm trượng, sát kết giới bên ngoài mới miễn cưỡng tránh được núi lửa không ngừng phun trào.
"Nham thạch rơi xuống đã không còn hơi thở phượng hoàng." Trong cơn mưa nham thạch đầy trời, Đồ Thanh cảm nhận được trong nham thạch bị phun ra ngoài đã không còn hơi thở phượng hoàng.
"Thật đáng tiếc, xem ra không có chết." Hơi thở phượng hoàng không còn, khả năng lớn nhất là bị Vân Phi Trần hấp thu, từ đó có thể phỏng đoán Vân Phi Trần thuận lợi thức tỉnh.
"Phu quân!" Tầm Mạch Mạch mê man nửa ngày, lúc này cũng tỉnh lại.
"Tỉnh?" Đồ Thanh không hề động bởi vì lúc này Tầm Mạch Mạch vẫn dựa vào người hắn. Để nàng dựa vào thoải mái, hắn còn khiến cho nguyên thần ngưng thực mềm mại dị thường.
Tầm Mạch Mạch mê mê mang mang đứng thẳng dậy, tay chạm phải thứ gì đó vô cùng mềm lạnh, liền quay đầu theo bản năng rồi ngẩn ra. Vừa rồi mình chạm đến là nguyên thần của phu quân? Nguyên thần phu quân khi nào thì biến thành nhuyễn hồ hồ, chạm vào mềm như bông vậy?
"Sao vậy?" Đồ Thanh thấy nàng ngẩn ra còn tưởng nàng không thoải mái, vo tròn bản thân thành viên cầu, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm.
"Ta vẫn luôn dựa vào người phu quân ngủ sao?" Tầm Mạch Mạch hỏi xác nhận.
"Ừ." Nơi này đều là nham thạch cứng rắn, Đồ Thanh không nỡ để nàng nằm trên mặt đất.
"Phu quân." Hai mắt Tầm Mạch Mạch phát sáng.
"Ừ?" Đồ Thanh vừa đáp một tiếng liền thấy Tầm Mạch Mạch mới đứng thẳng dậy lại ngã về phía hắn, hai tay mở ra ôm hắn, dán mặt trên nguyên thần cọ cọ.
Quả nhiên là mềm, mềm giống như bông!
"!" Cầu béo mượt mà vặn vẹo một trận, đây chính là nguyên thần của hắn, nhạy cảm hơn cơ thể nhiều, Tầm Mạch Mạch vừa ôm vừa hôn vừa cọ như vậy hắn làm sao chịu được. Sau một trận thúc thủ vô sách, hắn rống giận: "Tầm Mạch Mạch, nàng làm cái gì? Buông ra."
Tầm Mạch Mạch ôm cầu béo sống chết cọ thêm hai cái mới mỹ mãn buông tay. Lúc này Đồ Thanh đã bị nàng "tàn phá" không còn hình dạng, vặn vẹo một lát mới biến lại thành người, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Nàng vừa rồi làm cái gì?"
"Chính là... muốn ôm một chút." Tầm Mạch Mạch tuyệt đối không thừa nhận tâm tư muốn vuốt ve phu quân của mình.
"!" Đồ Thanh ho khan một tiếng, hơi nghiêng người, ghét bỏ nói: "Gấp cái gì, chờ ra ngoài rồi nói, bản thể ta còn để bên ngoài."
Nữ nhân này, vừa tỉnh lại đã câu dẫn hắn, quả nhiên Khê Cốc nói không sai, phá thân xong sẽ thực sự biết vị. Tầm Mạch Mạch nghi ngờ chớp chớp mắt, lại nghĩ rằng bản thể mình không mềm mại dễ vuốt như cầu béo?
"Ầm!" Một tiếng nổ lớn vang lên, vô số đất đá văng từ miệng núi lửa ra ngoài, tạo ra nhiều lỗ to nhỏ trên mặt đất. Tầm Mạch Mạch nhìn quanh mới phát hiện không thấy Vân Phi Trần, lập tức hỏi: "Phu quân, Vân sư huynh đâu?"
"Đi vào." Đồ Thanh đáp.
"Đi vào? Đã bao lâu rồi?"
"Có nửa ngày thôi."
"Nửa ngày? Cũng không biết sư huynh có thể thuận lợi thức tỉnh lực lượng chu tước không?" Nói xong, Tầm Mạch Mạch lại cảm thấy bản thân lo lắng điều xấu, liền lập tức sửa lời: "Không đúng, sư huynh nhất định có thể thức tỉnh."
Đồ Thanh liếc nàng một cái, bỗng nhiên nói: "Trước khi hắn xuống có nói nếu thức tỉnh quay về sẽ thiêu hủy khế ước giữa chúng ta."
"!" Tầm Mạch Mạch cả kinh, lập tức cảm giác không ổn. "Đã hai lần, hắn uy hiếp ta hai lần."
Đồ Thanh nói tiếp, chờ nàng tỏ thái độ. "...Ách..." Điều này bảo nàng nói tiếp thế nào? Một bên là sư huynh đồng môn, một bên là phu quân đa nghi, Tầm Mạch Mạch cảm thấy mình bị kẹp ở giữa, giúp bên nào đều không được.
Hoàn cảnh này sao giống như hồi nhỏ dưỡng phụ nói bị kẹp hai bên? Nhưng không phải bình thường bị kẹp hai bên là phu quân bị kẹp giữa nàng dâu cùng lão nương sao? Sao có thể đến trên người nàng?
"Phu quân, chúng ta không nói đến Vân sư huynh nữa. Dù sao ta đã giúp hắn phá vỡ linh trận, tận lực giúp đỡ, có thể thức tỉnh hay không phải xem chính hắn. Ta muốn nói với chàng về truyền thừa..." Tầm Mạch Mạch lảng sang chuyện khác.
Chiêu này của nàng vừa vặn chó ngáp phải ruồi, Đồ Thanh vốn không muốn Tầm Mạch Mạch chú ý đến Vân Phi Trần, lời này đúng tâm ý hắn. "Nói xem nàng nhận được truyền thừa gì? Tiếp thu được bao nhiêu?"
"Ta được truyền thừa linh trận, tên là Vô Tướng Linh Trận." Tầm Mạch Mạch đem quá trình truyền thừa nói lại kỹ càng với Đồ Thanh.
"Vô Tướng Linh Trận toàn diện về trận pháp, phương pháp vẽ trận cổ xưa, chỉ là thức hải ta quá nhỏ không thể tiếp thu toàn bộ, đại khái mới đọc được một nửa. Còn có trong cơ thể ta thêm rất nhiều linh lực, đan điền căng trướng."
Nghe Tầm Mạch Mạch nói về truyền thừa, Đồ Thanh không hề kinh ngạc, thậm chí có cảm giác quả nhiên là thế. Nơi lửa cháy bị phong ấn bởi trận pháp, truyền thừa linh châu cũng phong ấn trong trận pháp, truyền thừa không liên quan đến trận pháp thì mới quái lạ.
"Ta nhìn xem thức hải của nàng." Tầm Mạch Mạch nói, trong quá trình truyền thừa, thức hải vài lần như bị phá nát khiến hắn có chút lo lắng.
"Ừ." Tầm Mạch Mạch mở ra thức hải.
Đồ Thanh phân một luồng thần thức tiến vào, liếc mắt nhìn thấy truyền thừa lơ lửng giữa không trung. Hắn muốn nhìn thử lại bị một cỗ lực lượng cường đại chặn lại. Vậy mà có thể cản trở thần thức của ta?
Đồ Thanh kinh ngạc nhưng không mạnh mẽ xông phá, nơi này là thức hải của Tầm Mạch Mạch, nếu có chuyện ngoài ý muốn sẽ tổn thương nàng. Không tiếp tục chú ý vô Tướng Linh Trận, hắn cẩn thận kiểm tra thức hải.
"Thức hải của nàng không có chuyện gì, truyền thừa linh châu còn mở rộng thức hải, có thể sánh với tu sĩ Nguyên Anh kỳ." Đồ Thanh nói.
"Bất quá lấy tu vi nàng hiện giờ, thức hải có thể thừa nhận có hạn, truyền thừa linh châu mới không tiếp tục truyền thừa. Nếu muốn tiếp tục xem phía sau, phải chờ thức hải nàng cường đại hơn."
"Không vội, truyền thừa đã đọc đủ để ta cân nhắc mấy trăm năm." Nàng trước đó học trận pháp không hề theo hệ thống, chỉ tiếp xúc đến trận pháp cấp thấp, nhờ Thái Sơ Điệp tìm hiểu phá giải, nên không biết trận đồ cũng có lượng tri thức khổng lồ như vậy. Đến mức nàng nghĩ mấy trăm năm nữa nàng không tu luyện, chỉ học tập cũng chưa tìm hiểu hết được. Huống chi mục tiêu của nàng trong mấy trăm năm nữa là đột phá Nguyên Anh kỳ, không phải nghiên cứu trận pháp.
"Còn linh lực bên trong đan điền là lực lượng của linh châu, là lễ vật chủ nhân linh châu cho nàng." Đồ Thanh tiếp tục giải thích về linh lực dư thừa trong cơ thể nàng.
"Chờ nàng luyện hóa cỗ linh lực này, tu vi sẽ tăng mạnh. Mặc dù mạnh mẽ tăng lên tu vi sẽ ảnh hưởng đạo tâm, bất lợi lúc độ kiếp nhưng nàng có ta che chở, không cần lo lắng." Tu sĩ tu luyện nếu đạo tâm không theo kịp tu vi sẽ tận lực áp chế tu vi, nhập phàm tu luyện đạo tâm. Nhưng giữa Tầm Mạch Mạch và Đồ Thanh có tế phẩm khế ước, nàng không độ được thiên kiếp thì Đồ Thanh sẽ giúp nàng độ.
Nghe Đồ Thanh nói muốn giúp nàng độ kiếp, Tầm Mạch Mạch bỗng nhớ tới không lâu trước đó ở Xích Vũ bí cảnh, Đồ Thanh đã độ qua bốn chín đạo lôi kiếp, bổ vài canh giờ lại không có một đạo rơi trên người nàng.
"Phu quân." Trong nàng liền động.
"Ừ?" Đồ Thanh đang muốn rời khỏi thức hải, Tầm Mạch Mạch lại nghe được nàng gọi hắn.
"Ta sẽ không để Vân sư huynh thiêu hủy khế ước giữa chúng ta, dù Vân sư huynh muốn ta cũng không đồng ý. Khế ước giữa chúng ta, trừ khi chàng chủ động giải trừ, bằng không ta sẽ luôn giữ." Tầm Mạch Mạch cam đoan nói.
Đồ Thanh ngẩn ra, nơi này là thức hải của Tầm Mạch Mạch, không thể nói dối. Nàng nói như vậy tất nhiên cũng nghĩ như thế. Đồ Thanh phát hiện nàng luôn biết hắn thích nghe điều gì.
Oanh! Một tiếng nổ lớn thu hút sự chú ý của hai người. Cùng một tiếng phượng hót, một con chu tước theo nham thạch nóng chảy lao ra, bay vào tầng mây.
Trên trời, lôi vân dày đặc che lấp cả mặt trời cùng ánh sáng, chỉ nhìn thấy lôi vân màu tím cùng hỏa ảnh chu tước. "Đó là Vân sư huynh sao? Huynh ấy độ kiếp?"
Bay ra từ miệng núi lửa, chỉ có thể là Vân Phi Trần.
"Thiên kiếp Phân Thần kỳ, hắn muốn tiến giai, đúng là vận xui." Đồ Thanh có chút khó chịu nói.