"Không phải giúp Vân sư huynh, mà là giúp ta." Tầm Mạch Mạch hiểu rõ, làm nũng nói. "Phu quân, chàng giúp ta đi."
"Không giúp." Đồ Thanh cự tuyệt. Hắn sớm đã không ưa Vân Phi Trần. Ban đầu còn muốn cùng Tầm Mạch Mạch song tu, may mà tế phẩm nhà mình thức thời không đồng ý, bây giờ lại xuất hiện một cái thân phận đệ tử Chu Tước môn. Chu tước chân hỏa có thể thiêu đốt tế phẩm khế ước, nếu để hắn thức tỉnh về sau chính là tai họa. Đồ Thanh không ra tay diệt trừ đã là lương thiện lắm rồi, còn mong hắn giúp đỡ, hắn có phải người nuôi hổ để làm hại mình không?
"Phu quân, Thiên Cơ trận của chu tước tộc là ta phá vỡ, nếu Vân sư huynh không lấy được máu phượng hoàng thì các tộc nhân khác chắc chắn sẽ muốn lấy." Tầm Mạch Mạch nói.
"Bọn họ có thể buông tha cho ta sao?" Hiện tại Tầm Mạch Mạch chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, cách cấm chế của nơi lửa cháy tới mấy đại cảnh giới. Nếu lần này Vân Phi Trần không lấy được máu phượng hoàng, các tộc nhân khác khẳng định sẽ tranh giành nàng, nhốt nàng tại nơi lửa cháy cho đến khi phá được trận pháp mới thôi.
"Bọn họ dám?" Đồ Thanh trừng mắt. Lần này vì hắn toàn tâm toàn ý luyện chế pháp khí bản mạng cho Tầm Mạch Mạch cho nên nhất thời sơ sẩy, về sau chắc chắn sẽ không.
"Tộc chu tước vì thức tỉnh huyết mạch không tiếc đồng tộc tương tàn, huống hồ ta chỉ là một người ngoài. Hơn nữa, dù chàng có thể bảo vệ ta, chúng ta cũng không thể sống trong lo sợ được."
"..."
Đồ Thanh trầm mặc, với độ khát cầu thực lực của chu tước tộc, quả thật có khả năng nhìn chằm chằm vào Tầm Mạch Mạch không tha.
"Cho nên biện pháp tốt nhất chính là giúp Vân sư huynh thức tỉnh huyết mạch, về sau huynh ấy làm môn chủ, không những không gây phiền phức mà còn có thể bảo vệ ta." Tầm Mạch Mạch nói.
"Muốn ta hỗ trợ cũng được, nhưng hắn phải đáp ứng một điều kiện của ta." Đồ Thanh nghĩ nghĩ nói.
"Điều kiện gì?" Tầm Mạch Mạch kích động.
"Nàng bảo hắn đến đây, tự ta nói với hắn."
"Vâng." Tầm Mạch Mạch lập tức chạy qua chỗ Vân Phi Trần để nói một lần. Vân Phi Trần đầu tiên là hướng Đồ Thanh nhìn thoáng qua mới nâng bước đi lại.
"Mạch Mạch nói, chỉ cần đáp ứng ngươi một điều kiện, ngươi sẽ hỗ trợ phá vỡ trận pháp phía dưới nham thạch nóng chảy?" Vân Phi Trần xác nhận hỏi.
"Đúng." Đồ Thanh ừ một tiếng.
"Điều kiện gì?" Trước đây, vì Đồ Thanh cùng cấp Phật liên thánh tâm quyết giúp Tầm Mạch Mạch chữa trị kinh mạch, Dược lâu luôn coi hắn là bằng hữu, ấn tượng của Vân Phi Trần với hắn cũng không sai. Nhưng kể từ khi biết thân phận Đồ Thanh, hắn đối tốt với Tầm Mạch Mạch đều trở thành có mục đích, thái độ Vân Phi Trần với hắn đương nhiên không thân thiện như trước, thậm chí có chút đề phòng.
Đồ Thanh cũng không quan tâm thái độ của đối phương bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, dù sao chính hắn cũng không có thái độ tốt với Vân Phi Trần.
"Ngươi đã biết quan hệ giữa ta và Mạch Mạch?"
"Mạch Mạch là tế phẩm của ngươi." Hai chữ tế phẩm, Vân Phi Trần cơ hồ là cắn răng nhổ ra.
"Xem ra ngươi rất có ý kiến?" Đồ Thanh nhíu mày.
"Ngươi cảm thấy có ai nguyện ý làm tế phẩm sao?" Vân Phi Trần hỏi lại.
"Mặc kệ có nguyện ý hay không, nàng cũng đã là tế phẩm của ta." Đồ Thanh tuyên thệ chủ quyền.
"Ngươi tìm ta để nói chuyện này?" Vân Phi Trần đương nhiên biết Tầm Mạch Mạch đã là tế phẩm, bằng không cũng không tức giận như vậy.
"Cá nhân ta mà nói, ta không muốn giúp ngươi." Đồ Thanh tỏ vẻ.
"Cá nhân ta cũng không cần ngươi giúp." Vân Phi Trần không cam lòng yếu thế trả lời.
"Kia vừa vặn, ngươi đi nói với nàng." Đồ Thanh cao hứng.
"Làm sao ngươi không đi thuyết phục?" Vân Phi Trần thì không làm.
Hai người liếc nhau đồng thời trầm mặc, nếu bọn họ một người có thể thuyết phục Tầm Mạch Mạch không nhúng tay vào chuyện này cũng sẽ không có cuộc đối thoại hiện tại.
"Vậy trực tiếp bàn điều kiện đi." Đồ Thanh cũng không vòng vo nói thẳng.
"Ta chỉ có một điều kiện, nếu ngươi thức tỉnh huyết mạch thì không thể dùng với Tầm Mạch Mạch."
"Ngươi sợ ta hủy khế ước giữa các người đi?" Ánh mắt Vân Phi Trần nhìn Đồ Thanh âm lãnh như hàn băng vạn năm.
"Không sai." Đồ Thanh thảnh thơi thừa nhận, hắn chính là ý tứ này.
"A! Ta không đồng ý." Vân Phi Trần không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
"Vậy không có gì bàn." Đồ Thanh cao hứng cực kỳ, không đồng ý vừa hay, Vân Phi Trần cự tuyệt thì bản thân hắn liền không thể thức tỉnh chu tước lực, tầng băn khoăn này liền không có.
Nghĩ đến lúc trước bản thân đề nghị Tầm Mạch Mạch giúp nàng cởi bỏ khế ước, nàng kiên quyết cự tuyệt. Lại nhìn bộ dáng ích kỷ của Đồ Thanh, Vân Phi Trần bốc lên một cỗ lửa giận.
"Ta đã biết tộc Ám Ma các ngươi chỉ có tư lợi. Uổng phí Mạch Mạch còn nói ngươi đối nàng tốt, vô luận thế nào cũng không giải trừ khế ước."
"?" Đồ Thanh trong lòng vừa động, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Tầm Mạch Mạch đang đứng xa xa.
Tầm Mạch Mạch cũng luôn vụng trộm để ý động tĩnh bên này, bắt gặp Đồ Thanh nhìn nàng liền lộ ra một nụ cười.
Mâu quang Đồ Thanh khẽ nhúc nhích, thuấn di đến trước mặt nàng.
Vân Phi Trần nói chuyện không thành với Đồ Thanh, đang định bước trở về thì thấy Đồ Thanh thuấn di qua, đành ngừng bước chân đứng tại chỗ tức giận.
"Phu quân, thế nào? Vân sư huynh đồng ý rồi sao?" Tầm Mạch Mạch khẩn trương hỏi.
Đồ Thanh không đáp câu hỏi này, đôi mắt đỏ như máu nhìn chăm chú vào Tầm Mạch Mạch.
"Vân Phi Trần có phải từng đề nghị dùng chu tước lực giúp nàng cởi bỏ khế ước?"
Tầm Mạch Mạch vừa nghe mồ hôi lạnh liền rơi xuống. Vân sư huynh làm cái gì vậy, muốn chết a, việc này làm sao có thể nói cho phu quân biết. Phải biết rằng phu quân nhà nàng không có khuyết điểm khác, chỉ là mẫn cảm lại đa nghi, việc này để hắn biết, hắn làm sao có thể giúp đỡ?
"Phu quân, chàng nghe ta giải thích, này.. Vân sư huynh hắn nói qua, nhưng là hắn hiểu lầm.." Tầm Mạch Mạch muốn giải thích, nhưng chuyện này mặc kệ giải thích thế nào, Vân sư huynh xuất phát từ nguyên do gì có ý tưởng này, chuyện muốn phá hư tế phẩm khế ước là sự thật.
Nhìn điểm này, đối với hiểu biết của nàng về phu quân, hắn không có khả năng sẽ giúp Vân sư huynh.
"Nàng lúc đó trả lời thế nào?" Đồ Thanh hỏi.
"Ta đương nhiên không đáp ứng rồi." Tầm Mạch Mạch lập tức biểu thị trung tâm.
Đồ Thanh trầm mặc nhìn nàng.
"Ta thật sự đã từ chối, chàng nếu không tin, ta sẽ mở thức hải cho chàng xem." Tầm Mạch Mạch sợ Đồ Thanh không tin, vội vàng nói.
"Đã biết." Đáp án hắn đã đoán được từ lời nói của Vân Phi Trần, Mạch Mạch nếu đồng ý lúc này thì không có khả năng cầu hắn hỗ trợ.
"Biểu hiện không tồi." Vừa mới bị Vân Phi Trần chọc tức, lúc này Đồ Thanh đã được vuốt xuôi, vui vẻ biến thành hình dạng viên cầu.
Tầm Mạch Mạch nhìn thấy cầu béo quen thuộc, biết tâm trạng Đồ Thanh lúc này không tồi, vì thế thuận cột mà trèo nói: "Biểu hiện không tồi có thể thưởng không?"
"Muốn ta giúp Vân Phi Trần?" Đồ Thanh liếc mắt liền nhìn thấu tính toán của Tầm Mạch Mạch.
"Chủ yếu là giúp ta." Tầm Mạch Mạch nào dám nói vì Vân Phi Trần.
"Là ta đặc biệt muốn xem trận đồ phía dưới dung nham, nhìn trận đồ hoàn chỉnh, học tập a." Đồ Thanh liếc mắt nhìn nàng, rồi quay đầu nhìn thoáng qua Vân Phi Trần ở phía xa như hổ rình mồi, dè dặt ừ một tiếng.
"Chàng đồng ý rồi?" Tầm Mạch Mạch cao hứng nhảy dựng lên.
"Ta đi đến miệng núi lửa chuẩn bị." Giống như sợ Đồ Thanh đổi ý, Tầm Mạch Mạch xoay người chạy đến miệng núi lửa, đồng thời nói tin tức này cho Vân Phi Trần.
Vân Phi Trần biết Đồ Thanh đồng ý giúp hắn, cũng giật mình không nhỏ, hắn đi đến bên người Đồ Thanh, kỳ quái hỏi: "Ngươi vì sao giúp ta?"
"Không phải giúp ngươi." Đồ Thanh không thèm cho hắn một cái liếc mắt. "Là tế phẩm nhà ta muốn nhìn trận pháp phía dưới."
Lời này ngươi cũng tin? "Ngươi không sợ sau khi ta thức tỉnh phá hủy khế ước giữa các ngươi?"
Vừa rồi Đồ Thanh vì chuyện này bàn điều kiện. Đồ Thanh lúc này mới nhìn hắn một cái, lười biếng nói: "Ngươi lúc trước gấp gáp muốn hủy khế ước giữa chúng ta, tế phẩm nhà ta có đồng ý sao?"
"..."
Vân Phi Trần nghẹn lời.
"Người khác không cần còn cứng rắn muốn đưa thì gọi là tự tìm mất mặt." Đồ Thanh tiếp tục.
"Ngươi..." Vân Phi Trần dù có hàm dưỡng cũng bị chọc tức đến tái mặt.
"Đúng rồi, tuy chuyện này ta không giúp ngươi nhưng tế phẩm nhà ta sẽ giúp ngươi. Xuống đó nếu giẫm phải vận xui mà lấy được trứng phượng hoàng thì nhớ tặng cho tế phẩm nhà ta." Đồ Thanh vẫn còn nhớ rõ giao kèo với Chúc Ngôn, vốn định chờ tu vi Tầm Mạch Mạch cao hơn một chút thì đưa nàng đi lấy trứng phượng hoàng nhưng nay có người xuống núi lửa thay, hắn cũng rất vui vẻ.
Nói xong không đợi Vân Phi Trần phản ứng, Đồ Thanh thuấn di đến cạnh Tầm Mạch Mạch.
Tầm Mạch Mạch hướng cầu béo phu quân nhà mình cười cười. "Phu quân, bắt đầu đi."
Lấy thực lực của nàng không thể tiến vào, thần thức còn yếu càng không thể tra xét, chỉ có thể nhờ nguyên thần cường đại của Đồ Thanh mang theo thần thức nàng tiến vào núi lửa. Dù sao mục đích của nàng là hóa giải trận pháp, có thể nhìn thấy trận đồ là được, cơ thể có vào được hay không không quan trọng.
Chờ Tầm Mạch Mạch mở ra thức hải, Đồ Thanh dùng nguyên thần đen tuyền bao lấy thần thức của nàng lao vào dòng dung nham đang quay cuồng hừng hực, Thái Sơ Điệp cũng nhẹ nhàng bay theo. Linh trận được thiết trí dưới đáy nham thạch nóng chảy, hai người theo dòng dung nham đi xuống thì bị kết giới chặn bên ngoài trận đồ.
Đồ Thanh ngẩn ra, hắn cảm thấy năng lượng kết giới này rất quen thuộc, giống như kết giới bên ngoài Chu Tước môn, ngăn cản được nguyên thần của hắn. Chẳng lẽ kết giới kia lấy nguyên mẫu từ trận pháp này?
"Phu quân, nơi này nóng quá." Vừa vào núi lửa, Tầm Mạch Mạch cũng không cảm thấy nóng nhưng vừa rồi nàng lại cảm nhận được một cỗ nóng nực dị thường.
"Rõ ràng chỉ là thần thức đi vào, sao vẫn cảm thấy nóng bức?"
"Dung nham ở đây chứa một tia hơi thở của phượng hoàng." Đồ Thanh nói.
"Phượng hoàng chân hỏa, có thể thiêu tẫn nguyên thần."
"Cái gì?" Tầm Mạch Mạch nóng nảy, Đồ Thanh nhưng là lấy trạng thái nguyên thần đi xuống.
"Đừng nóng vội, chỉ là một tia hơi thở mà thôi, không phải phượng hoàng chân hỏa, không tổn thương đến ta." Đồ Thanh vội vàng an ủi.
"Vậy là tốt rồi." Tầm Mạch Mạch thở dài nhẹ nhõm.
Lúc này Thái Sơ Điệp rốt cuộc cũng bay kịp đến nơi, nhìn thấy trận pháp đã bị Đồ Thanh xúc động, cũng không chờ Tầm Mạch Mạch chỉ huy mà bay vào. Theo con đường Thái Sơ Điệp bay qua, quang hoa màu phấn lam tản mạn trên nham thạch nóng chảy như thể vũ trụ hỏa diễm toát ra một tầng băng hoa, vĩ đại mà đẹp đẽ.
"Trận pháp thật cường đại." Tầm Mạch Mạch nhìn trận đồ dần hiện ra, có thể đoán chừng toàn bộ trận pháp, không kìm được mà tán thưởng.
"Có thể giải được sao? Nếu không thì chúng ta quay về." Dù sao cũng là giúp Vân Phi Trần, không cần tận lực.
"Trận đồ còn chưa hoàn thành đâu, chàng đừng vội." Tầm Mạch Mạch vội vàng trấn an.
Thái Sơ Điệp lúc này đã vẽ đến trung tâm trận đồ, chỉ còn một vòng tròn là có thể hoàn thành nhưng nó vẫn không nhanh không chậm bay múa, cho đến khi kết thúc mới hóa thành điểm sáng biến mất bên trong.
Có trận đồ hoàn chỉnh, Tầm Mạch Mạch chỉ mất một canh giờ để hóa giải. Do lúc trước có kinh nghiệm giải Thiên Cơ Trận cùng với thần thức Đồ Thanh vô cùng cường đại, nàng không những nhanh hơn, mà còn không thấy cố sức.
"Phu quân, ta giải xong." Tầm Mạch Mạch vui vẻ nói.
"Thấy được." Hắn đồng hành cùng nàng giải trận pháp, cũng khiếp sợ với thiên phú của nàng.
"Chúng ta vào xem." Tầm Mạch Mạch muốn khảo sát con đường này một lần, dù sao Vân sư huynh chỉ có thể ở dưới dung nham nửa canh giờ, không thể xảy ra sai lầm gì.
"Được." Đồ Thanh đồng ý, mang theo Tầm Mạch Mạch tiến vào linh trận.
Sự thật chứng minh nàng giải trận đồ không có vấn đề gì, bọn họ thuận lợi đến trung tâm trận pháp, nhưng họ không thấy trứng phượng hoàng mà thấy một viên linh châu đang trôi nổi.
"Đây là cái gì?" Tầm Mạch Mạch hiếu kỳ hỏi.
"Truyền thừa linh châu." Đồ Thanh thất thanh hô.