Mục lục
Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tầm Mạch Mạch đến đại sảnh, mọi người trong Dược lâu đã tập hợp đầy đủ. Bên cạnh sư tổ là một tu sĩ mặc đồ tím.

"Sư tổ, sư bá."

"Mạch Mạch, đây là tổng lâu chủ." Huyền Minh chân nhân giới thiệu tu sĩ trung niên bên người.

"Gặp qua tổng lâu chủ." Tầm Mạch Mạch hành lễ.

Tầm Ca và Quý Ý Viễn vào sau cũng hành lễ. Tổng lâu chủ Thập phương lâu mỉm cười đáp lễ, sau đó nhìn Tầm Mạch Mạch.

"Thời gian cấp bách, ta cũng không vòng vo. Bổn tọa hỏi ngươi, truyền thừa của ngươi có phải trộm của Lưu Quang tông không?"

"Tất nhiên không phải." Tầm Mạch Mạch trả lời không chút hoang mang. "Một ngàn năm trước, đệ tử cùng sư huynh vào nơi lửa cháy cơ duyên xảo hợp được truyền thừa linh châu, truyền tống trận là ta dựa vào truyền thừa này tìm hiểu ra."

"Có chứng cứ gì không?"

"Ta có thể làm chứng." Vân Phi Trần lập tức nói.

"Ngươi không được." Tổng lâu chủ lắc đầu. "Lấy quan hệ của ngươi cùng Tầm Mạch Mạch, lời ngươi làm chứng sẽ không được tin tưởng. Hơn nữa, truyền thừa này tìm được ở nơi lửa cháy thuộc về Chu Tước môn các ngươi càng lộ ra vẻ quỷ dị."

"Tổng lâu chủ, từ xưa đến nay truyền thừa đều là ai tìm được của người đó, sao đến lượt tiểu sư muội ta lại phải chứng minh này nọ?" Quý Ý Viễn khó chịu.

"Nhưng Lưu Quang tông cắn chết nói Tầm Mạch Mạch trộm đồ của bọn họ, còn có người Thái Hư tông làm chứng."

"Ai?" Tầm Mạch Mạch hỏi.

Không lẽ là mẹ con Cổ Thanh Linh?

"Trưởng lão Thái Hư tông Trương Thiên Hà."

"Trương Thiên Hà? Nếu ta nhớ không nhầm, nội môn đệ tử Lưu Quang tông Phương Mạn Nhi là cháu gái hắn đi, hắn cùng Lưu Quang tông vốn là một ruột." Quý Ý Viễn nói.

"Nhưng hắn cũng là tu sĩ Đại Thừa kỳ, trưởng lão Thái Hư tông, lời nói ở tu chân giới vẫn có phân lượng."

"Đây là phân lượng chó má gì? Chỉ vì hắn tu vi cao mà có thể vu hãm người khác?" Quý Ý Viễn tức đến mắt đều đỏ.

"Cho dù Lưu Quang tông vu hãm, ngươi cũng không có chứng cứ chứng minh không phải, chỉ cần ngươi không thể chứng minh, năm đại tông môn rất khó đứng về phía ngươi."

"Hiện tại nói chuyện này cũng không còn ý nghĩa."

Huyền Minh chân nhân đã nghe ra năm đại tông môn cũng không có ý muốn bảo hộ đồ tôn nhà mình. Có thể lén giúp đỡ, không hơn.

"Tổng lâu chủ hôm nay qua không chỉ vì hỏi chúng ta có chứng cứ hay không đi?"

Tổng lâu chủ thở dài. "Trần Tuyết Dung muốn ta giao Tầm Mạch Mạch, nếu không sẽ tìm đến cửa."

"Cái gì?" Ngoại trừ Vân Phi Trần, người khác trong Dược lâu đều khẩn trương.

"Tổng lâu chủ, ngài không phải muốn giao tiểu sư muội ra chứ?" Quý Ý Viễn sốt ruột hỏi.

Huyền Minh chân nhân cũng nhìn lại chờ ông ta trả lời.

"Huyền Minh..." Tổng lâu chủ sắc mặt xấu hổ nhưng không thể không nói. "Lưu Quang tông quyết tâm muốn đem tội danh trộm truyền thừa chụp trên đầu Tầm Mạch Mạch, tội này bất kể ở môn phái nào cũng đều là tội lớn."

Quý Ý Viễn tức đến cắn răng muốn tranh biện lại bị sư tổ nhà mình kéo tay ấn xuống.

"Tình thế trước mắt bốn đại tông môn cũng không muốn khai chiến với Lưu Quang tông, mà một nhà chúng ta không phải đối thủ bọn họ..."

"Cho nên muốn đem Mạch Mạch giao ra?" Huyền Minh chân nhân trầm giọng hỏi.

"Ta không có ý này." Tổng lâu chủ cau mày, ông biết là tổng lâu chủ đáng lẽ nên bảo hộ môn hạ đệ tử nhưng Tầm Mạch Mạch đắc tội với Lưu Quang tông. "Ngươi cũng biết hôm nay ở biên giới Linh Ma, Trần Tuyết Dung đem theo năm tu sĩ Đại Thừa kỳ, Vân Phi Trần cũng thấy..."

Vân Phi Trần nhíu mày, chống lại ánh mắt dò hỏi của mọi người, gật đầu.

"Thực lực Lưu Quang tông vượt xa chúng ta tưởng tượng. Mấy vạn năm qua họ một bên lấy lý do chế tác lệnh bài khó khăn hạn chế các tông môn phát triển, một bên dựa vào truyền tống trận tăng mạnh thực lực. Năm đại tông môn chúng ta cộng lại mới hơn mười tu sĩ Đại Thừa kỳ, mà Lưu Quang tông không biết cuối cùng có đến bao nhiêu.

Trước khi lớn mạnh, chúng ta không thể khai chiến cùng họ, cho nên tối nay ta qua để nói một biện pháp. Chỉ cần Tầm Mạch Mạch không phải đệ tử Dược lâu, ta liền có thể bảo vệ Dược lâu."

Bảo vệ Dược lâu mà không phải bảo vệ Tầm Mạch Mạch.

"Đây là biện pháp?" Huyền Minh chân nhân tức giận chất vấn.

"Ta biết trong lòng ngươi khó chịu nhưng ta có cách nào? Huyền Minh, thực lực ngươi đã sớm vào Đại Thừa kỳ, chẳng lẽ không phải vì Lưu Quang tông hạn chế mà vẫn ở Xuất Khiếu hậu kỳ?" Tổng lâu chủ khuyên.

"Hiện giờ chúng ta có thể tự do vào khu săn ma, chờ thực lực mạnh lên báo thù cũng không muộn. Sao phải nhất định hướng họng súng trong thời điểm này?"

"Vậy cũng không thể để Mạch Mạch cõng trên lưng tội danh này."

"Ngươi còn để ý hư danh làm gì? Còn sống không phải quan trọng nhất sao?" Tổng lâu chủ cả giận. "Ngươi cũng một bó tuổi, đạo lý mười năm báo thù chưa muộn cũng không hiểu sao?"

"Không được, Mạch Mạch là đồ tôn ta, nàng không làm sai cái gì, ta không thể trục xuất nàng khỏi Dược lâu." Huyền Minh chân nhân bướng bỉnh nói.

"Sư tôn." Tầm Ca bỗng nhiên lên tiếng, nàng ấy yên lặng nghe cả quá trình, bây giờ bình tĩnh hơn Huyền Minh chân nhân rất nhiều. "Trục xuất Mạch Mạch đi, không thể để nàng liên lụy Dược lâu."

"Tầm Ca!"

"Sư tôn, ta biết ngài nuốt không trôi cục tức này nhưng hiện tại chúng ta không phải đối thủ của Lưu Quang tông, chúng ta không có lựa chọn khác. Tổng lâu chủ đi suốt đêm đến dĩ nhiên tình huống đã vô cùng khẩn cấp."

"Không sai, Trần Tuyết Dung cho ta tối hậu thư, ngày mai phải giao người." Tổng lâu chủ thở phào, may mà Dược lâu vẫn còn người lý trí.

Ngày mai đến? Mọi người thất sắc nhìn Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch cũng không ngờ Trần Tuyết Dung đuổi tới nhanh như vậy, nàng ta không thể chờ thêm một khắc nào muốn giết mình.

"Ta mang Mạch Mạch về Chu Tước môn." Vân Phi Trần lên tiếng.

"Không ổn." Diệp Hành Chi phủ định. "Trần Tuyết Dung biết thân phận ngươi, sẽ cho người chặn lại giữa đường."

"Tiểu sư muội, tiểu bí cảnh muội bế quan lúc trước có thể về không?" Quý Ý Viễn nhớ tới tiểu bí cảnh Tầm Mạch Mạch bế quan ngàn năm vẫn không bị tìm thấy, có lẽ cực ẩn nấp.

"Bí cảnh đó thuộc về một vị tiền bối, mà vị kia bây giờ đang ở Ma giới."

Sau khi nàng xuất quan, Chúc Ngôn đã phong bế tiểu bí cảnh, muốn mở ra chỉ có thể tìm hắn.

Đang lúc mọi người ưu sầu làm sao tìm một chỗ an toàn cho Tầm Mạch Mạch trốn thì dược đồng báo.

"Lâu chủ, đệ tử Huyền Thiên môn cùng Vô Cực tiên môn cầu kiến."

Huyền Minh chân nhân không rõ lúc này hai môn phái kia cho người đến làm gì nhưng vẫn cho bọn họ tiến vào.

"Gặp qua tổng lâu chủ, Dược lâu lâu chủ." Đệ tử Huyền Thiên môn cầu kiến là Đồng Thanh Việt, Tầm Mạch Mạch nhận ra được.

Bên Vô Cực tiên môn là một thiếu niên môi hồng răng trắng cực kỳ tuấn tú. Tầm Mạch Mạch không nhận ra nhưng có chút quen mắt. Thiếu niên kia đi thẳng đến trước mặt nàng.

"Tiểu thư!" Thiếu niên mở miệng.

Tầm Mạch Mạch hai mắt sáng lên. "Thương Nhĩ?"

"Vâng."

"Ngươi là Thương Nhĩ?" Từ lúc hắn đến Vô Cực tiên môn, từ một tiểu hài tử trưởng thành thành thiếu niên oai hùng hiên ngang, Tầm Mạch Mạch rất mừng.

Thương Nhĩ cười cười, quay đầu thi lễ với Tầm Ca. "Phong chủ, chúc mừng ngài thuận lợi phi thăng."

"Ngươi hiện tại là đệ tử trưởng lão Vô Cực tiên môn, không cần gọi ta là phong chủ."

Tầm Ca trước kia cảm thấy thời gian trôi qua chẳng có ý nghĩa, nay xem ra cũng không phải. Tiểu hài đồng luyện khí kỳ đã trở thành thiếu niên tu vi không kém nàng ấy bao nhiêu.

"Không có phong chủ cùng tiểu thư cũng không có Thương Nhĩ hôm nay..."

Thương Nhĩ chưa dứt lời đã bị Tầm Mạch Mạch thô bạo đánh gãy.

"Đã sớm nói ngươi gọi sư tỷ hoặc tỷ tỷ, không được gọi tiểu thư."

Thương Nhĩ ngại ngùng cười, nhẹ ừ một tiếng.

Bên này bọn họ nhận thân, bên kia Huyền Minh chân nhân đang hỏi ý đồ của Đồng Thanh Việt.

"Ta qua đây là muốn mang Tầm sư muội về Huyền Thiên môn."

Tầm Mạch Mạch nghe có người nhắc tên mình quay đầu lại.

"Không được, tỷ tỷ cùng ta về Vô Cực tiên môn." Thương Nhĩ nghe vậy cũng nói rõ ý đồ đến của bản thân.

Huyền Minh chân nhân nghi hoặc. "Các ngươi có ý gì?"

"Huyền Minh chân nhân." Đồng Thanh Việt đáp. "Ngày mai Lưu Quang tông muốn đến bắt người, Chu Tước môn có lẽ cũng có người canh chừng, cho nên ta muốn đưa Tầm sư muội đến cấm địa Huyền Thiên môn. Sẽ không ai ngờ được nàng ở Huyền Thiên môn."

"Ngươi cũng là ý này?" Huyền Minh chân nhân hỏi Thương Nhĩ.

Thương Nhĩ cam đoan. "Chỉ cần ta còn, không ai có thể mang tỷ tỷ đi."

Huyền Minh chân nhân nghĩ một lát. "Con đi Huyền Thiên môn đi."

Đồng Thanh Việt vui vẻ nhìn Tầm Mạch Mạch. Thương Nhĩ vội vàng hỏi. "Tại sao? Rõ ràng quan hệ của ta với tỷ tỷ tốt hơn."

"Vì quan hệ với ngươi tốt mới không thể đi cùng ngươi." Tầm Ca mở miệng. "Ngươi cùng Mạch Mạch cùng nhau từ Huyền Thiên giới lên, Lưu Quang tông tra liền biết. Hơn nữa ngươi chỉ là đệ tử phổ thông, nàng đi cùng ngươi cũng là liên lụy ngươi."

"Sẽ không, trước khi đi ta đã hỏi sư tôn. Sư tôn cũng xin ý kiến môn chủ, chỉ cần không bị Lưu Quang tông phát hiện..."

"Dì Tầm không phải vừa nói sao? Quan hệ của ngươi với sư muội bị tra được." Đồng Thanh Việt đánh gãy.

Dì Tầm, Đồng Thanh Việt xưng hô khiến cả Tầm Mạch Mạch cùng Thương Nhĩ đều ngạc nhiên. Suýt quên, Đồng Thanh Việt từng nói mẫu thân mình cùng mẫu thân hắn là bạn thân.

"Dì Tầm đừng lo, Huyền Thiên môn chúng ta không thể trực tiếp tuyên chiến với Lưu Quang tông nhưng quan hệ của người và mẫu thân thâm hậu, sư muội lại từng cứu Tâm Tâm, chúng ta vô luận thế nào cũng không để nàng xảy ra chuyện." Đồng Thanh Việt nói với Tầm Ca. "Ngài yên tâm đem nàng giao cho ta, ta nhất định bảo đảm nàng an toàn."

"Ngươi đến Dược lâu có khi đã bị người khác phát hiện?" Tầm Ca nhíu mày, tuy nàng muốn cứu nữ nhi nhưng cũng không muốn liên lụy Huyền Thiên môn.

"Sẽ không, lúc ta đến dùng pháp khí không gian trực tiếp qua, trừ dược đồng không ai từng gặp qua." Đồng Thanh Việt rõ ràng có chuẩn bị mà đến. "Chờ quay về lại dùng pháp khí, thần không biết quỷ không hay."

Tầm Ca kinh ngạc, Huyền Thiên môn lần này vì giúp đỡ hao phí hai pháp khí không gian, phải biết pháp khí không gian tương đương với pháp khí cửu phẩm, thậm chí còn trân quý hơn.

"Mạch Mạch, vậy con đi cùng Thanh Việt đến Huyền Thiên môn?" Tầm Ca hỏi nữ nhi.

Tầm Mạch Mạch nhìn qua, Đồng Thanh Việt mỉm cười. Ngày mai Trần Tuyết Dung đến, trong thời gian ngắn như vậy thuyết phục năm đại tông môn liên hợp khai chiến khả năng không lớn, không bằng trốn đến Huyền Thiên môn bàn bạc kỹ lại.

Hơn nữa Đồng Thanh Việt là thiếu môn chủ Huyền Thiên môn, liên hệ các bên cũng thuận tiện hơn.

"Vậy phiền toái Đồng sư huynh."

"Không phiền toái." Đồng Thanh Việt lấy ra trong lòng một pháp khí không gian.

"Ta cũng đi." Thương Nhĩ lên tiếng.

"Vị sư đệ này, pháp khí không gian nhiều nhất chỉ mang được hai người." Đồng Thanh Việt khéo léo từ chối. "Hơn nữa thời điểm ngươi tiến vào có người nhìn thấy mà tự nhiên biến mất sẽ khiến người khác sinh nghi."

Thương Nhĩ biết Đồng Thanh Việt nói có lý, chỉ có thể rầu rĩ.

"Tỷ yên tâm, nếu tỷ bị Lưu Quang tông bắt, ta liều chết..."

"Ngươi nói dại cái gì?" Tầm Mạch Mạch tức giận vỗ hắn một cái. "Rủa ra à? Lại nói ngươi có chút tu vi ấy, ta cũng đánh không lại, ngươi liều chết có tích sự gì."

Thương Nhĩ vẻ mặt nổi giận, hắn đã nỗ lực tu luyện, trong thế hệ đồng lứa Vô Cực tiên môn cũng có thể coi là đệ nhất nhưng lúc cần vẫn không thể giúp được gì.

Tầm Mạch Mạch chào từ biệt mọi người, lên pháp khí đến Huyền Thiên môn.

"Nơi này là cấm địa, trong ngày thường không có người ra vào. Bên ngoài có tin tức gì ta sẽ báo cho muội." Đồng Thanh Việt nói.

"Cảm ơn, đúng rồi ta có chuyện muốn thương nghị với Đồng môn chủ, huynh giúp ta gặp mặt được không?"

"Được, ta trở về nói với ông ấy."

Nàng chỉ muốn thuyết phục năm đại tông môn nghĩ biện pháp cho nàng đến Ma giới, tìm được Hạo Uyên qua đây, Trần Tuyết Dung cũng không thoải mái.

Lại nhắc đến truyền tống trận Ma giới đã thành công, cũng không biết Hạo Uyên tiền bối qua bên này chưa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK