Sau năm ngày, Tầm Mạch Mạch đã đạt được một chút thành tựu. Thông qua quyển sách, nàng biết được ngoài những đặc điểm mà Khê Cốc đã giảng giải, Thái Sơ Điệp còn có hai điểm nổi bật: nó có khả năng hỗ trợ vẽ trận và phù.
Về trận pháp, tu sĩ sau Kim Đan kỳ, với khả năng khống chế linh lực cực cao mới có thể dung hợp linh lực vào trận pháp. Quá trình này tiêu tốn rất lớn, thường thì mười phần linh lực chỉ có thể truyền vào trận pháp được năm phần, đã được coi là rất có thiên phú. Thế nhưng năm phần đó, nhờ sự hỗ trợ của trận pháp, lại tương đương với mười hai phần linh lực trong điều kiện bình thường.
Chính vì vậy, trận linh sư có thể rót càng nhiều linh lực vào trận pháp thì thiên phú càng cao. Thái Sơ Điệp, với bản chất là linh lực thành tinh, không bị bất kỳ điều gì bài xích, cho nên hao tổn rất nhỏ. Nói cách khác, chủ nhân của Thái Sơ Điệp có thiên phú vẽ trận và phù chú ở đẳng cấp hàng đầu, thậm chí có thể uy hiếp những người có tu vi cao hơn.
Quyển sách còn có hướng dẫn vẽ hai trận pháp và phù chú đơn giản. Điều này rất có lợi cho Tầm Mạch Mạch. Xuất thân từ Huyền Linh giới, nàng chỉ có tu vi Trúc Cơ, chưa từng có cơ hội tiếp xúc với trận pháp và phù chú. Có được hai trận pháp và phù chú đơn giản, nàng lập tức học ngay.
Năm ngày qua, mặc dù chỉ có thể học tàm tạm, nhưng giờ đã học được cái mới, nàng muốn khoe khoang với người khác. Ngoài phu quân ra, người đầu tiên nàng nghĩ đến là Đồ Thanh, vì có được Thái Sơ Điệp là nhờ Đồ Thanh.
Vì thế, nàng vội vàng chạy sang viện Đồ Thanh gõ cửa, cũng không quan tâm xem người ta có nhà hay không. May mắn thay, hôm nay Đồ Thanh không ra ngoài, sau ba tiếng gõ cửa, cánh cửa viện được mở ra.
"Đồ Thanh tiền bối."
Do hưng phấn, mặt Tầm Mạch Mạch đỏ ửng, nhìn có vẻ rất phấn chấn.
Đồ Thanh ngẩn ra, đợi nàng vào trong mới hỏi, "Sao vậy?"
"Ta biết cách sử dụng Thái Sơ Điệp!"
"Nga." Đồ Thanh tỏ vẻ kinh ngạc. "Dùng thế nào?"
"Ta nói cho ngài biết, Thái Sơ Điệp ngoài việc có thể tăng tốc độ tu luyện, còn có tác dụng lớn nhất là hỗ trợ vẽ trận pháp và phù chú."
Nàng không giải thích nhiều mà như thể đang trình diễn một vật quý. "Ta sẽ biểu diễn cho ngài xem."
"Được." Đồ Thanh bình tĩnh đáp lời, ôm ngực chờ Tầm Mạch Mạch biểu diễn.
Nàng lùi lại hai bước, ngón tay ngưng tụ linh lực vẽ trận pháp trước ngực. Trận pháp này trong năm ngày qua nàng đã vẽ vô số lần, nên giờ chỉ cần một lát đã hoàn thành. Trước mặt nàng xuất hiện một trận đồ kim sắc.
Sau khi hoàn thành, Tầm Mạch Mạch liếc nhìn Đồ Thanh ý bảo hắn chú ý, rồi kéo trận đồ ném lên đỉnh đầu. Trận đồ tỏa ra một tầng kim quang, kích động linh khí, sau đó không trung có mây đen tụ lại, mưa tí tách rơi xuống.
Phạm vi mưa không lớn, Đồ Thanh nháy mắt đã lắc mình tránh ra ngoài, nhưng Tầm Mạch Mạch không động, nàng đưa tay hứng giọt mưa rơi xuống, hưng phấn nói: "Tiền bối, ta có thể gọi mưa!"
Khi còn ở thế gian, mùa hè khô cạn, mọi người trong thôn đều hy vọng ông trời có thể hạ chút mưa cho cây cối mau chóng trưởng thành. Lúc đó, nàng đã hy vọng mình có được năng lực "phi vân khúc vũ" (ngửa tay làm mây lật tay làm mưa). Đến khi mẫu thân nói rằng cần tu vi Nguyên Anh kỳ để tác động nước sông ngòi, nàng không nghĩ tới nữa.
Không ngờ giờ phút này học xong trận pháp làm mưa, Tầm Mạch Mạch bỗng sinh ra xúc động, vui sướng đến mức cả người tỏa sáng. Tuy nhiên, tu vi nàng thấp, trận pháp không duy trì được lâu, mây đen tan đi, mưa cũng ngừng lại.
"Một cái trận pháp cỏn con cũng khiến ngươi cao hứng thành như vậy." Đồ Thanh nhìn Tầm Mạch Mạch ướt dầm dề, giơ tay làm một thuật pháp nhỏ hong khô quần áo cho nàng.
"Chưa hết đâu!" Tầm Mạch Mạch cười hắc hắc. "Trận pháp của ta còn có bản thăng cấp."
Bản thăng cấp? Lúc này Đồ Thanh mới thật sự kinh ngạc. Hắn cũng đã đọc qua, với tu vi của Tầm Mạch Mạch cùng năm ngày thời gian, học được trận pháp kia đã là cực hạn, lấy đâu ra bản thăng cấp?
"Thăng cấp thế nào? Biểu diễn xem." Đồ Thanh không nhịn được nói.
"Ta sẽ thi triển, ngài không được tức giận."
Tầm Mạch Mạch có chút do dự.
Đồ Thanh nhíu mày, vẽ trận pháp mà thôi, vì sao mình phải tức giận? Mặc dù trong lòng kỳ quái, hắn vẫn gật đầu đồng ý.
Thấy Đồ Thanh đồng ý, Tầm Mạch Mạch cười xấu xa, bắt đầu vẽ lại trận pháp vừa rồi.
Quá trình không khác gì nhau, Đồ Thanh nhìn chăm chú, sau khi trận pháp hình thành cũng không có gì bất thường. Hắn đang nghi hoặc bản thăng cấp ở chỗ nào thì Tầm Mạch Mạch bất ngờ ném đi, hô một tiếng: "Mưa to a, mau cho nhân loại vô tri này cảm thụ một chút uy lực của ngươi!"
Rào rào...
Mưa to rơi xuống, Đồ Thanh bị lời kêu gào thiếu sức đánh của Tầm Mạch Mạch làm bất ngờ, không kịp phản ứng đã bị xối trúng.
"Ha ha ha..."
Một trận cười lớn vang lên, Khê Cốc không biết từ lúc nào đã ra khỏi phòng, đứng bên cạnh khung cửa cười không kiềm được.
"Nhân loại vô tri, nói rất đúng, rất hay."
Khê Cốc vừa cười vừa chỉ Đồ Thanh ướt đẫm, cười đến mức sắp rơi nước mắt.
Tầm Mạch Mạch thấy Đồ Thanh như vậy không nhịn được cũng quay đầu, bả vai run lên.
Mưa to tầm tã, đến nhanh đi cũng nhanh, gần như Đồ Thanh vừa đổi vẻ mặt thì nó đã lập tức tiêu tán.
Đồ Thanh đứng chết trân, một thân nước nhỏ tí tách, thật chật vật. Từ áp suất quanh người có thể tưởng tượng ra khuôn mặt sau mặt nạ của hắn nhất định rất khó coi.
Đồ Thanh đầu tiên là nhìn Khê Cốc, thấy hắn vẫn cười như vậy, sau đó lại quay sang Tầm Mạch Mạch.
Tầm Mạch Mạch thấy hắn tới gần, theo bản năng liền lùi lại, lấy lòng nói: "Ngài đã đồng ý sẽ không tức giận."
Đồ Thanh cắn răng, gầm nhẹ: "Giải thích."
Chờ Khê Cốc cười đủ, Đồ Thanh hong khô quần áo, ba người ngồi xuống ghế đá trong viện, Tầm Mạch Mạch mới bắt đầu giải thích.
"Năm ngày trước, phu quân cầm Linh Lung thạch tới tìm ta."
Nghe được hai chữ phu quân, Khê Cốc liền nhìn Đồ Thanh bên cạnh, nhưng Đồ Thanh không để ý hắn, tiếp tục lắng nghe Tầm Mạch Mạch nói.
"Hắn biết ta có Thái Sơ Điệp, liền cho ta một quyển sách, trong đó có ghi chi tiết về Thái Sơ Điệp. Ta mới biết Thái Sơ Điệp cực ưu tú trong vẽ trận và phù. Năm ngày qua ta chăm chỉ học vẽ trận, hôm nay mới trình diễn cho hai người."
"Vậy cái bản thăng cấp kia là chuyện gì? Sao ngươi lại hô như vậy?" Đồ Thanh hỏi.
"Đó là chú ngữ."
Tầm Mạch Mạch đáp.
"Hô như vậy có thể tăng cường uy lực trận pháp."
Chú ngữ? Cái này không chỉ khiến Đồ Thanh kinh ngạc, Khê Cốc cũng có hứng thú. Hắn sống lâu như vậy còn chưa nghe nói qua loại này.
Tu giả bọn họ sử dụng thuật pháp thông thường đều dựa vào linh lực bản thân hoặc pháp khí, chưa từng nghe nói hô một câu có thể tăng uy lực thuật pháp.
"Chú ngữ này? Ngươi biết từ đâu?" Khê Cốc hỏi.
"Ta nhìn thấy một câu trong sách, vật có linh, nếu vui vẻ sẽ tương trợ."
Tầm Mạch Mạch giải thích.
Những lời này Đồ Thanh cũng thấy qua trong, có nghĩa là nếu chủ nhân cùng linh vật tâm ý tương thông, linh vật cảm thấy chủ nhân vui vẻ cũng sẽ hỗ trợ nhiệt tình hơn. Nhưng cái này cùng chú ngữ có quan hệ gì?
"Những lời này cùng chú ngữ có quan hệ gì?" Đồ Thanh hỏi.
"Nếu vui vẻ sẽ tương trợ, không phải nói linh vật cao hứng sẽ trợ giúp chủ nhân sao? Ta nghĩ thế gian vạn vật đều có tình cảm, Thái Sơ Điệp có linh thức cũng sẽ có yêu thích."
Tầm Mạch Mạch cười cười nói.
"Sau đó ta hồi tưởng khoảng thời gian này trong biển hoa ngàn linh, nguyên nhân Thái Sơ Điệp chọn ta làm chủ nhân ngoài linh lực Thân Hòa Độ của ta cao còn vì ta thích khen ngợi nó."
"Khen ngợi?" Hai người càng mơ hồ.
"Không sai. Kỳ thật vừa đến biển hoa ngàn linh ta đã gặp Thái Sơ Điệp, nhưng lúc đó ta tưởng nó chỉ là một con bướm bình thường, mà Thái Sơ Điệp cũng không thích ta, gặp ta sẽ né tránh. Sau đó ta thấy nó rất xinh đẹp, mỗi lần gặp đều khen một câu, dần dần nó không những không né tránh còn bay đến cạnh ta."
Này đều được? Hai đại Ám Ma chấn kinh rồi.
"Ngày đó Thái Sơ Điệp nhận chủ bởi vì ta nói muốn mang nó về nuôi, cho nên ta đoán đây là một con bướm cao ngạo thích được khen ngợi."
Tầm Mạch Mạch tổng kết nói.
"Biết tính cách Thái Sơ Điệp, muốn làm nó cao hứng thì thật đơn giản. Ta học trận pháp xong khen nó xem thử có thể nâng cao uy lực trận pháp."
"Chính là câu vừa rồi... không giống khen ngợi, ngược lại có điểm thiếu đòn a." Khê Cốc nói.
Đồ Thanh không nói chuyện, dùng ánh mắt tỏ vẻ tán đồng.
"Cái này sao?" Tầm Mạch Mạch ngượng ngùng gãi đầu. "Ta ban đầu cũng chỉ khen tiểu điệp ngươi thật đẹp, tiểu điệp thật đáng yêu gì đó nhưng không có tác dụng. Ta nghĩ có phải khen chưa đủ nên càng phóng đại càng cao, càng khen càng..."
"Sau đó con bướm kia bị ngươi phóng lên thần đàn, bễ nghễ nhìn chúng sinh thiên hạ đúng không?" Khê Cốc hiểu rõ.
"Ân." Tầm Mạch Mạch nhỏ giọng bổ sung. "Nhưng hiệu quả không tệ lắm, không phải sao?"
Hai người không nhịn nổi mà nhếch khóe miệng.
Khê Cốc dám khẳng định, tác giả của, Chúc Ngôn cũng tuyệt đối không nghĩ ra. Nếu vui vẻ sẽ tương trợ, bản ý vốn là linh vật và chủ nhân tâm ý tương thông, chủ nhân nếu vui mừng linh vật cũng phát huy tốt hơn. Không ngờ một việc cần thời gian dài hoàn thành lại được Tầm Mạch Mạch dùng một câu "chú ngữ" làm được.
Tế phẩm của ngươi đương nhiên sẽ giúp ngươi. Cái này vốn không có gì sai. Tâm linh tương thông khác nhau ở chỗ, linh vật chủ động giúp chủ nhân, còn vui vẻ giúp đỡ.
Tầm Mạch Mạch thì sao? Ngược lại nịnh bợ linh vật khiến linh vật vui vẻ giúp nàng. Tuy rằng lẫn lộn đầu đuôi lại đạt được kết quả ngoài ý muốn.
"Tiểu mười hai thông tuệ, tìm được đường tắt." Khê Cốc càng nghĩ càng thấy hay, không nhịn được giơ ngón cái lên.
Tầm Mạch Mạch có chút đắc ý nhưng không nhịn được xin lỗi Đồ Thanh.
"Đồ Thanh tiền bối, ta vừa rồi không phải cố ý nói ngài như vậy."
"Không sao."
Đồ Thanh còn có thể nói gì? Trách con bướm này quá mức ngạo mạn?
"Ai nha, chiêu này của ngươi hay, về sau đánh nhau chẳng những có thể sử dụng trận pháp đề cao lực công kích còn có thể trào phúng công khai."
Khê Cốc càng nghĩ càng thấy Thái Sơ Điệp của Tầm Mạch Mạch thú vị, hận không thể bắt một con về chơi.
"Ta cũng không dám, với tu vi này của ta, thời điểm đánh nhau mà kêu như vậy nhất định sẽ bị đánh chết."
Tầm Mạch Mạch rất tự hiểu lấy bản thân, nhưng nếu gặp người tu vi thấp hơn lại còn đáng ghét, nàng có thể xả giận một chút.
"Năng lực này của ngươi, học nhiều trận pháp phù chú một chút." Đồ Thanh kiến nghị.
"Ta biết, ta định mai đi nhà đấu giá xem có bán thư tịch về trận pháp phù chú thì mua về."
Nếu học xong thực lực của nàng có thể đề cao một chút, ít nhất đánh với tu giả Trúc Cơ hậu kỳ đều không thiệt thòi.
"Hai vị tiền bối có rảnh đi cùng không?"
"Nhà đấu giá này không có đồ vật ta nhìn trúng, ngươi hỏi Đồ Thanh xem." Khê Cốc thiếu hứng thú nói.
Tầm Mạch Mạch lập tức quay đầu nhìn Đồ Thanh đầy chờ mong.
Đồ Thanh bị nàng nhìn không được tự nhiên, lơ đãng đảo mắt xuống cổ tay nàng đang cầm cốc trà, kinh ngạc nhíu mày.
Cổ tay trơn bóng trắng nõn, không thấy Linh Lung thạch mới vừa cầm về.
Khê Cốc thấy biểu tình của Đồ Thanh liền biết hắn nghĩ cái gì, thuận miệng hỏi.
"Tiểu mười hai, Linh Lung thạch không phải tìm được rồi sao? Sao không thấy ngươi mang?"
Tầm Mạch Mạch theo ánh mắt Khê Cốc nhìn xuống cổ tay mới bừng tỉnh nói: "Ta sợ lại đánh mất, không mang trên tay nữa. Ta đổi một sợi dây chắc hơn đeo lên cổ."
Nói xong còn vỗ vỗ ngực.
Đồ Thanh nao nao, mày cũng giãn ra.
"Mang bên người xác thực không dễ rơi."
Khê Cốc cười ái muội nhìn Đồ Thanh.
"Giờ dậu canh ba, chờ ta trước cửa."
Đồ Thanh cúi đầu nhìn chén trà chằm chằm, báo thời gian coi như đồng ý cùng Tầm Mạch Mạch đi nhà đấu giá.
"Được."
Hẹn tốt thời gian, Tầm Mạch Mạch liền chủ động cáo từ, về viện của mình. Vì luyện tập trận pháp, nàng cũng nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt, hưng phấn một trận giờ mệt quá.
Sau khi Tầm Mạch Mạch rời đi, Khê Cốc nhìn Đồ Thanh trêu chọc nói: "Nếu tu đến đại thành, Linh Lung thạch về bản thể, ngươi để nó ở đâu?"
"Tóc." Đồ Thanh nói.
"Ngươi bỏ được."
"Câm miệng."
"Ha ha ha..." Khê Cốc lại cười to một trận.