"Phu quân, có hiểu lầm."
Năm chữ ngắn gọn, nhưng đủ để giải thích tình hình.
"Hiểu lầm chỗ nào?"
Đồ Thanh cắn răng, nếu người đang giữ tay hắn không phải Tầm Mạch Mạch, có lẽ hắn đã vung kiếm một nhát rồi.
"Vân sư huynh, mau giải thích đi."
Tầm Mạch Mạch thực sự cũng không biết hiểu lầm ở đâu, đành mộng bức một mặt, vừa nháy mắt ra hiệu cho Vân Phi Trần.
Vân Phi Trần xấu hổ khẽ ho một tiếng, hướng đệ tử Chu Tước Môn nói:
"Đây là sư muội ta, đừng gọi bừa."
Đệ tử Chu Tước Môn nhìn Tầm Mạch Mạch, vẻ mặt rõ ràng không tin nhưng không ai dám cãi lại Vân Phi Trần, chỉ đành đáp "dạ."
Tầm Mạch Mạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Hành Chi chứng kiến cảnh này, ngược lại có chút hiểu ra lý do Tầm Mạch Mạch bị đưa đến Chu Tước Môn.
"Có lẽ bọn họ hiểu lầm quan hệ của ngươi với Mạch Mạch nên mới đưa nàng đến đây."
"Ừ." Vân Phi Trần đáp khẽ, vẻ chột dạ hiện rõ.
Sắc mặt Đồ Thanh không vì câu giải thích đó mà dịu đi. Mặc dù hắn đeo mặt nạ, mọi người không thấy được nét mặt nhưng bàn tay đang nắm chặt trường kiếm đã thể hiện rõ tâm trạng của hắn.
Đồ Thanh liếc qua một đám đệ tử Chu Tước Môn rồi dừng ánh mắt tại một nữ đệ tử mặc áo choàng cùng kiểu với Tầm Mạch Mạch, hỏi:
"Áo choàng này có ý nghĩa đặc biệt gì không?"
Nữ đệ tử ngẩn người một chút, nhưng cũng không phải chuyện khó nói, liền đáp ngay:
"Đây là áo choàng dệt từ tơ thiền băng, có thể ngăn chặn linh khí hệ hỏa ở Chu Tước Môn, là sính lễ mà đệ tử Chu Tước Môn tặng cho đạo lữ."
Đệ tử Chu Tước Môn đều mang linh căn hệ hỏa, nhưng đạo lữ của họ thì chưa chắc. Bộ tộc Chu Tước coi trọng hậu duệ, hầu hết mỗi đệ tử khi trưởng thành đều lo liệu hôn sự, và để đạo lữ sống thoải mái ở Chu Tước Môn, họ thường chuẩn bị một áo choàng mang ấn ký riêng, tượng trưng cho thân phận đạo lữ.
Áo choàng Tầm Mạch Mạch mặc chính là sính lễ Vân Phi Trần từng chuẩn bị cho đạo lữ, bởi vậy đệ tử Chu Tước Môn mới xác định nàng là "phu nhân."
Tầm Mạch Mạch hít sâu một hơi, khiếp sợ nhìn Vân Phi Trần.
"Vân sư huynh, sao huynh không nói với muội rằng áo choàng này mang ý nghĩa như vậy?"
Không trách lúc trước Mộ Vân nhắc đến áo choàng, nàng còn tưởng Mộ Vân bất mãn hoặc muốn kích thích, ám chỉ nàng đang mặc áo choàng do Mộ Vân thiết kế. Bây giờ mới biết áo choàng này lại chứa hàm ý như vậy.
"Hàn thiền băng ty dệt thành, còn phải có ấn ký, áo choàng này không mang ấn ký của ta, chỉ là áo bình thường."
Vân Phi Trần giải thích.
Chỉ cần không phải sính lễ là được, làm nàng sợ muốn chết.
Tầm Mạch Mạch thở phào nhẹ nhõm, đang định quay lại giải thích với Đồ Thanh thì bất chợt cảm thấy áo choàng bị giật ra.
Đồ Thanh cầm áo choàng băng lam trước mặt mọi người, tung lên không rồi vung kiếm chém nát.
Mảnh vụn áo choàng tan tác rơi xuống đất.
"Lớn mật."
Cơ Vô Nhai tiến lên một bước, quát lớn với Đồ Thanh.
Người này dám ngang nhiên hủy sính lễ mà môn chủ chuẩn bị cho phu nhân trước mặt bọn họ, chẳng khác nào công khai gây chiến.
Đồ Thanh quay đầu, ánh mắt lạnh lùng, vẻ bất mãn hiện rõ.
"Phụ thân."
Vân Phi Trần vội vàng cất tiếng ngăn Cơ Vô Nhai.
"Trở về tông môn trước."
Cơ Vô Nhai tuy là người chiến thắng trong lễ thức tỉnh trước nhưng lại không có khả năng thức tỉnh chu tước lực. Lúc này đứng trước mặt con trai mình, dù tu vi cao hơn nhưng vẫn bị huyết mạch áp chế, không dám sinh lòng phản kháng.
Loại sức mạnh này chính là điều mà mỗi tộc nhân Chu Tước đều khát khao.
"Vâng."
Cơ Vô Nhai cúi đầu đáp, nghiêng người nhường đường. Hắn đi đầu, phía sau đệ tử Chu Tước Môn tự động tản ra hai bên, cung kính mở lối cho tân môn chủ.
"Sư phụ, mời."
Vân Phi Trần mời Diệp Hành Chi đi trước.
"Không cần."
Diệp Hành Chi nhíu mày, đáp.
"Ngươi đã không sao, ta về Dược Lâu."
"Đồ nhi là tân môn chủ Chu Tước Môn, ngài là sư phụ ta, đến đây rồi sao có thể không vào?"
Vân Phi Trần cố gắng khuyên nhủ.
"Ngài tham gia đại điển kế nhiệm đi, có lẽ ta thời gian tới không thể về Dược Lâu, có vài vật muốn trả lại sư phụ."
Diệp Hành Chi trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng gật đầu.
Vân Phi Trần nhìn Tầm Mạch Mạch đang ra sức trấn an Đồ Thanh.
"Sư muội, vào cùng đi."
Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, đầu tiên nhìn phu quân rồi kiên định lắc đầu.
"Không được, sư tổ đang tìm muội, phải nhanh chóng trở về Dược Lâu."
"Không sao, truyền tin về Dược Lâu là được." Diệp Hành Chi đáp.
"..."
Sư bá, người bình thường không hay xen vào chuyện người khác mà.
"Đồ Thanh đạo hữu, ta còn có vật muốn trao cho ngươi, vào cùng đi."
Vân Phi Trần tỏ vẻ không mấy tình nguyện, nhìn qua là biết không thật lòng mời.
"Vật gì vậy?"
Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, không ngờ phu quân và sư huynh còn có chuyện phải trao đổi.
Đồ Thanh nhíu mày, nhớ ra điều gì đó, liền kéo tay Tầm Mạch Mạch lướt qua Vân Phi Trần mà vào trước, như thể chính hắn là tân môn chủ vậy.
Vân Phi Trần cũng không để tâm, nhường Diệp Hành Chi đi trước rồi mới vào.
Bốn người bước vào, kết giới phòng hộ lập tức dựng lại, khe sâu khôi phục trạng thái ban đầu.
Đệ tử Chu Tước Môn cung nghênh môn chủ xong đều tản đi. Mộ Vân đứng cuối hàng, nhìn Tầm Mạch Mạch khuất bóng mới thu hồi ánh mắt.
"Cơ Hồi." Mộ Vân khẽ gọi.
Cơ Hồi nghe tiếng dừng bước.
"Lúc trước ta đồng ý giúp ngươi phục kích Cơ Trần, ngươi hứa sẽ làm giúp ta một việc."
Mộ Vân nhìn phản ứng của Cơ Hồi.
Cơ Hồi ngẩn người, chuyện đã lâu nên hắn phải mất một lúc mới nhớ ra lời hứa cũ.
Hắn và Cơ Trần tuy là huynh đệ cùng mẹ nhưng tư chất lại cách biệt. Cơ Trần chỉ mới Trúc Cơ đã thức tỉnh huyết mạch Chu Tước cấp tám, còn hắn chỉ đạt cấp bốn.
Công pháp của Chu Tước Tộc xoay quanh Chu Tước lực, huyết mạch càng tinh thuần, tu luyện càng nhanh.
Huyết mạch hắn không đủ, ngộ tính cũng kém, chỉ sau năm mươi năm mà tu vi đã bị bỏ xa.
Khi Cơ Trần đạt Nguyên Anh đỉnh, hắn mới chỉ vừa Kết Đan.
Chu Tước Tộc mỗi đời chỉ có một Chu Tước, và đời này tất cả đều công nhận Cơ Trần là Chu Tước, do đó nhiều đệ tử khác muốn sống chỉ có thể cướp huyết mạch của Cơ Trần, và hắn cũng không ngoại lệ.
Chỉ là Cơ Trần quá mạnh mẽ, không ai thành công, cho đến khi Mộ Vân đến tìm hắn.
"Ngươi muốn huyết mạch Chu Tước của Cơ Trần?"
Mộ Vân hỏi.
Sao hắn có thể không muốn, khát khao đến trong mơ, vì thế phối hợp với nàng phục kích Cơ Trần.
Mộ Vân dùng trận pháp giam giữ, hắn dùng pháp khí oanh tạc, và cuối cùng thành công.
Hắn hấp thu huyết mạch Chu Tước của Cơ Trần, chỉ trong một ngày từ Kim Đan sơ kỳ lên Nguyên Anh trung kỳ, thay thế vị trí của Cơ Trần trong Chu Tước Môn.
"Ngươi muốn gì?" Cơ Hồi hỏi.
"Đêm nay, đưa Tầm Mạch Mạch đến khe sâu phía bắc." Mộ Vân nói.
"Tầm Mạch Mạch?"
Cơ Hồi nhíu mày:
"Nàng là môn chủ phu nhân tương lai, động đến nàng, Cơ Trần sẽ không để yên cho chúng ta."
"Ngươi nghĩ hắn sẽ tha cho chúng ta?"
Mộ Vân cười lạnh:
"Ngươi có phải đã quên, máu Chu Tước trên người ngươi là đoạt từ hắn. Giờ hắn đã thức tình và trở thành môn chủ, giết ngươi chỉ là chuyện sớm muộn."
"Ta không sợ chết."
Mỗi đệ tử Chu Tước tộc đều có lòng giác ngộ sẵn sàng đối diện với cái chết.
"Không sợ chết, vậy làm hay không làm khác nhau ở điểm nào?".
Mộ Vân nói:
"Ngươi giúp ta mang Tầm Mạch Mạch đến, ta có được thứ mình muốn, còn ngươi, đi theo ta có khi giữ được mạng sống."
"Ta là đệ tử Chu Tước Môn, tuyệt đối không làm gì tổn hại đến môn phái."
"Ngươi nghĩ ta yêu cầu ngươi làm gì tổn hại đến Chu Tước Môn? Tầm Mạch Mạch chỉ là sư muội của Cơ Trần, chính hắn cũng thừa nhận, không phải thê tử. Động đến nàng cùng lắm chỉ khiến hắn nổi giận. So với chuyện chúng ta từng làm với hắn, còn kém xa."
Mộ Vân nói:
"Ngày mai là đại điển kế nhiệm môn chủ, trước khi diễn ra hắn sẽ không làm gì chúng ta, đây là cơ hội cuối cùng."
Cơ Hồi trầm ngâm.
Vân Phi Trần sắp xếp để Diệp Hành Chi ở lại sân của mình, rồi đưa Tầm Mạch Mạch và Đồ Thanh đến khách viện. Không phải vì phân biệt đối xử mà bởi Tầm Mạch Mạch là linh căn hệ thủy, sợ nóng, hiện tại lại không có áo choàng hàn băng thiền ty, ở khách viện sẽ dễ chịu hơn.
"Đưa đồ đây."
Đồ Thanh chìa tay về phía Vân Phi Trần.
Vân Phi Trần không nói gì, lấy từ túi càn khôn một vật, Tầm Mạch Mạch còn chưa nhìn rõ đã thấy Đồ Thanh cầm lấy.
Tầm Mạch Mạch tiến lại gần, hỏi:
"Đây là gì?"
"Trứng phượng hoàng." Đồ Thanh đáp.
"Không chắc là phượng hoàng."
Vân Phi Trần lên tiếng sửa lại, thấy cả hai đều nhìn thì giải thích:
"Cuối thời kỳ Thái Cổ, linh thú cường đại đều mai danh ẩn tích vì linh khí dần cạn kiệt.
Phượng hoàng, Chu Tước đều tiêu tan từ đó, cho nên phượng hoàng không thể tồn tại ở Thiên Linh giới, cái này là trứng hỗn huyết giữa phượng hoàng và dị thú."
"Không phải phượng hoàng sao ngươi có thể thức tỉnh huyết mạch?"
Nếu không phải máu phượng hoàng, sao lại mạnh mẽ đến thế?
"Ta hấp thu không phải máu phượng hoàng trong trứng này."
Vân Phi Trần đáp:
"Trứng này bị phong ấn bởi một giọt máu phượng hoàng. Ta hấp thu giọt máu phong ấn ấy, qua ký ức phượng hoàng mà biết trứng này là hỗn huyết. Khi phượng hoàng ngã xuống, những con không phi thăng được đều yếu đi, chỉ còn trứng này sống sót, bị giấu dưới nham thạch nóng chảy. Tộc phượng hoàng ở nhân gian không còn hậu duệ, đành nhờ Chu Tước tộc chúng ta bảo vệ trứng, hy vọng một ngày nó sẽ được ấp nở. Giọt máu phượng hoàng kia là lễ vật của Chu Tước tộc, chỉ tiếc mấy vạn năm qua, không ai có thể xuống tận đáy nơi lửa cháy."
"Thì ra là vậy."
Tầm Mạch Mạch hiếu kỳ hỏi:
"Vậy trứng phượng hoàng này có thể ấp nở không?"
"Ta đã cảm nhận, trong trứng không còn sinh cơ." Vân Phi Trần thờ dài, "Ta đã đến muôn."
"Tộc phượng hoàng chẳng phải đã tuyệt diệt?"
Tầm Mạch Mạch tỏ vẻ tiếc nuối.
"Ban đầu ngươi nói đưa trứng phượng hoàng này cho Mạch Mạch, thực chất là ngươi muốn có nó, chỉ sợ ta không cho nên mới viện cớ đưa nàng."
Vân Phi Trần nhìn sang Đồ Thanh.
Tầm Mạch Mạch chưa biết chuyện này, cũng nhìn qua.
"Phải thì sao?"
Đồ Thanh không phủ nhận.
"Không thể cho ngươi."
Vân Phi Trần nói:
"Ta nhận lễ vật từ tộc phượng hoàng, không thể đem hậu duệ duy nhất của họ cho ngươi, dù trứng này đã không còn sự sống."
Dứt lời, Vân Phi Trần vươn tay về phía Đồ Thanh. Ở Chu Tước Môn, hắn không sợ đối phương không trả. Trước đó hắn nói đưa trứng là vì muốn kéo Đồ Thanh vào để giải thích rõ.
"Phượng hoàng là loài bất tử, ngươi chắc chắn trứng này thật sự đã chết?"
Đồ Thanh hỏi lại.
Vân Phi Trần ngẫn ra, nói:
"Nếu vậy thì càng không thể đưa ngươi."
"Nhưng ngươi đâu biết cách cứu nó." Đồ Thanh lại nói.
"Chẳng lẽ ngươi biết?"
"Chúc Ngôn tiền bối."
Tầm Mạch Mạch bỗng nhiên lên tiếng.
Vân Phi Trần ngạc nhiên nhìn nàng.
"Chúc Ngôn là ai?"
"Chúc Ngôn là tiền bối trong tộc của phu quân, am hiểu nghiên cứu linh thú, có lẽ ông ấy biết cách giúp phượng hoàng con hồi sinh." Tầm Mạch Mạch giải thích.
"Ám Ma tộc? Các ngươi sẽ không định dùng phượng hoàng cuối cùng làm tế phẩm chứ?"
Vân Phi Trần chất vấn, bởi tộc Ám Ma nổi tiếng tham lam, ngay cả phượng hoàng cũng muốn làm tế phẩm.
Đồ Thanh nhíu mày, im lặng.
"Ta nghĩ khả năng đó không lớn."
Tầm Mạch Mạch nhỏ giọng đáp:
"Lửa Chu Tước đã có thể thiêu hủy khe ước, huống gì lửa phượng hoàng."
"!" Đồ Thanh nhớ ra điều không hay, thoáng trầm ngâm.
"Cũng phải." Vân Phi Trần gật đầu, suy ngẫm.
"Nói nhiều làm gì, không đưa ta thì ta đoạt."
Đồ Thanh mất kiên nhẫn nói, hắn đã hứa với Chúc Ngôn nên nhất định phải mang trứng về.
"Vân sư huynh?" Tầm Mạch Mạch nhìn Vân Phi Trần.
Vân Phi Trần trầm tư một lúc, sau cùng đồng ý, buông tay để Đồ Thanh lấy trứng phượng hoàng.
"Thật tốt quá."
Tầm Mạch Mạch vui mừng nhìn Đồ Thanh, may mà Vân sư huynh đồng ý đưa trứng phượng hoàng, tránh được tranh chấp.
Đồ Thanh hừ nhẹ, cất trứng phượng hoàng vào túi càn khôn, chuẩn bị ra ngoài tìm thời gian đưa về cho Chúc Ngôn.
Nói thật, hắn thực sự mong Vân Phi Trần không đồng ý, khi ấy Chúc Ngôn biết trứng phượng hoàng ở Chu Tước Môn chắc chắn sẽ kéo quân đến.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Mượn đao giết người không thành.
Đúng là đáng tiếc!