Tuy Đồ Thanh không biết cái truyền thừa linh châu này lưu giữ thứ gì, nhưng với việc nó ở dưới tầng trận pháp nơi lửa cháy, cạnh bên trứng phượng hoàng, thì thứ được truyền thừa chắc chắn không kém. Trong lúc Đồ Thanh quan sát truyền thừa linh châu, Tầm Mạch Mạch cũng nhìn nó, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đồ trong truyền thuyết.
Trên truyền thừa linh châu truyền đến linh lực không ngừng, Thái Sơ Điệp vốn biến mất bên trong trận đồ cũng bị linh lực dẫn động, ngưng tụ thành hình dừng phía trên truyền thừa linh châu. Trong phút chốc, một cỗ mát mẻ xuyên thấu qua nàng cùng Thái Sơ Điệp, Tầm Mạch Mạch cảm thấy linh đài thanh minh, khô nóng xung quanh nháy mắt biến mất, thần thức cũng ngưng thực một chút.
Thần thức Tầm Mạch Mạch được nguyên thần Đồ Thanh bảo hộ, khiến thần thức của nàng cường hóa, Đồ Thanh cảm ứng được đầu tiên.
"Lực lượng truyền thừa linh châu cường hóa thần thức Tầm Mạch Mạch?" Đồ Thanh tự hỏi. "Tầm Mạch Mạch phù hợp điều kiện truyền thừa của linh châu?"
"Nàng muốn thử một chút không?" Đồ Thanh hỏi Tầm Mạch Mạch.
"Thử thế nào?" Cơ duyên thế này, có tu sĩ nào không động tâm?
"Dùng thần thức của nàng liên hệ truyền thừa linh châu." Đồ Thanh chỉ điểm Tầm Mạch Mạch, đồng thời mang nàng đến gần linh châu.
Tầm Mạch Mạch dựa theo lời hắn dùng thần thức bao vây truyền thừa linh châu. Nháy mắt tiếp xúc, truyền thừa linh châu quang mang đại trướng, Thái Sơ Điệp không biết bị dọa sợ hay cực kỳ vui mừng, bay lên xoay quanh nàng cùng linh châu bay múa. Nhưng trận thanh quang này đến nhanh đi cũng nhanh, truyền thừa linh châu quay về bộ dáng ban đầu, yên lặng treo giữa không trung.
"Xem ra ta không phù hợp điều kiện." Tầm Mạch Mạch có phần thất vọng nhưng không khổ sở. Truyền thừa linh châu là công cụ tìm kiếm người thừa kế, vốn là quá trình song hướng lựa chọn, bản thân muốn bái sư nhưng đối phương không đồng ý thu cũng không thể cưỡng cầu.
Tựa hồ nhận thấy Tầm Mạch Mạch muốn từ bỏ, Thái Sơ Điệp bay quanh người nàng rồi vội vàng bay về đậu trên linh châu không chịu rời đi.
"Ta cũng muốn tiếp thu truyền thừa, nhưng ngươi cũng thấy đó, truyền thừa không tán thành ta." Cảm nhận được Thái Sơ Điệp vội vàng, Tầm Mạch Mạch nỗ lực giải thích.
Thái Sơ Điệp không thể nói chuyện chỉ có thể sốt ruột vỗ cánh, tỏ vẻ yêu thích với truyền thừa linh châu. Thần thức hai người dung hợp, Đồ Thanh cũng có thể nhìn thấy linh thể của Thái Sơ Điệp, hắn nhìn bộ dáng nó không muốn đi bèn đoán: "Có thể là do ta đi."
"Cái gì?" Tầm Mạch Mạch không hiểu.
"Truyền thừa chỉ có thể cho một người, thần thức của nàng cùng ta dung hợp, nàng được truyền thừa cũng lưu lại trong thức hải ta. Truyền thừa linh châu nhận ra điểm này nên đình chỉ truyền thừa." Đồ Thanh giải thích.
"Nàng hẳn là phù hợp điều kiện truyền thừa, bằng không vừa rồi linh châu cũng không có phản ứng, xem ra muốn nhận truyền thừa, nàng phải tách ra khỏi ta."
Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, nơi này nham thạch nóng chảy, nguyên thần Đồ Thanh cũng cảm giác được, thần thức bản thân tách ra không còn được che chở, chỉ một lát liền bị đốt thành tro tẫn.
"Muốn thử xem không?" Đồ Thanh lại hỏi.
"Không được." Tầm Mạch Mạch cân nhắc một lát, cự tuyệt. "Thần thức của ta quá yếu, còn chưa tiếp thu hoàn toàn truyền thừa đã bị thiêu thành tro."
"Nơi lửa cháy hạn chế tu sĩ Phân Thần kỳ, nhưng dung nham nóng chảy tổn thương nguyên thần cực lớn, ngay cả ta cũng không thể ở đây lâu dài. Nếu thật sự dựa vào tu vi Phân Thần kỳ chống đỡ toàn bộ quá trình truyền thừa thì e ngoài tộc nhân tộc chu tước, không ai có thể thành công." Đồ Thanh phân tích.
"Cho nên ta đoán, trong quá trình truyền thừa sẽ được bảo hộ, tỷ lệ cực lớn." Đồ Thanh suy đoán có đạo lý nhưng nếu đoán sai, Tầm Mạch Mạch sẽ thân tử đạo tiêu.
"Chàng hy vọng ta thử sao?" Tầm Mạch Mạch hỏi.
"Không cần rối rắm, nếu nàng muốn thử, ta sẽ cùng nàng, nếu không muốn, chúng ta rời đi." Cảm nhận được Tầm Mạch Mạch do dự, Đồ Thanh nói.
"Ta nói những điều này chỉ muốn cho nàng biết, nàng có cơ hội lấy được truyền thừa. Nàng lựa chọn thế nào không quan trọng, truyền thừa cũng không quan trọng, ta chỉ hy vọng nàng lựa chọn rồi không hối hận."
Truyền thừa linh châu là cơ duyên khó có được, nếu vì sợ sệt mà bỏ lỡ, Tầm Mạch Mạch sẽ hối hận cả đời. Cho nên Đồ Thanh giúp nàng phân tích rõ ràng, chỉ mong nàng đưa ra lựa chọn khiến bản thân không hối hận.
Tầm Mạch Mạch nhìn linh châu màu lam yên tĩnh trôi nổi trong không trung cùng Thái Sơ Điệp không muốn rời đi mà luôn triệu hồi nàng, tự hỏi bản thân. Nếu từ bỏ, nàng hối hận không?
"Ta muốn thử xem." Tầm Mạch Mạch cuối cùng quyết định.
"Được." Đồ Thanh ngước đôi con ngươi màu đỏ nhìn linh châu xanh thẳm.
"Một lát ta sẽ đánh văng nham thạch xung quanh, nhưng thần thức của nàng rời khỏi sẽ không được bảo vệ, nàng phải ở trong dung nham bao vây lấy linh châu."
"Vâng." Tầm Mạch Mạch tỏ vẻ bản thân đã chuẩn bị tốt.
"Chúng ta bắt đầu đi." Đồ Thanh dứt lời, nguyên thần như một quả bóng bị thổi hơi đến căng phồng, mạnh mẽ ép các mảnh nham thạch dạt ra, tạo không gian bán kính ba trượng vây xung quanh truyền thừa linh châu.
Rồi đột nhiên nổ tung, khiến cho dung nham xung quanh dạt ra. Tầm Mạch Mạch nhân cơ hội vây lấy truyền thừa linh châu. Mà cơ hồ thần thức nàng vừa tiến vào truyền thừa thì dung nham chảy ngược trở về như thể chưa hề bị đánh tan.
Lúc này, nguyên thần Đồ Thanh cũng ngưng tụ lại, khẩn trương nhìn chằm chằm linh châu. Cho đến khi một đạo thanh quang vọt lên, ở giữa nham thạch nóng chảy ngày càng sáng, cuối cùng thành cột trụ đẩy mạnh dung nham thẳng lên trời.
Núi lửa phun trào. Thành công! Đồ Thanh rốt cuộc yên lòng, nguyên thần lực an tường quay trở về trạng thái viên cầu.
Vân Phi Trần vốn đang canh giữ cơ thể Tầm Mạch Mạch chợt thấy một cột sáng màu xanh bắn lên từ miệng núi lửa, mang theo nham thạch nóng chảy văng tung tóe không khác gì núi lửa phun trào.
Vân Phi Trần vội vàng bấm pháp quyết, một đạo bình chướng hệ hỏa bao quanh hắn cùng Tầm Mạch Mạch để tránh bị nham thạch văng trúng. Chỉ là Vân Phi Trần tránh được nham thạch đầy trời, lại không tránh được cột sáng kia. Cột sáng ở không trung vòng một vòng, liền hướng phía Tầm Mạch Mạch lao đến.
Vân Phi Trần cả kinh, muốn ngăn cản, lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Tầm Mạch Mạch trong cột sáng này. "Mạch Mạch?" Chỉ chậm một lát như vậy, cột sáng kia liền bao phủ thân thể Tầm Mạch Mạch, một cỗ hơi thở cường đại phát ra từ cơ thể nàng.
Cho đến khi một viên linh châu to bằng nắm tay từ không trung rơi xuống, dừng trên đỉnh đầu Tầm Mạch Mạch, Vân Phi Trần mới hiểu đang xảy ra chuyện gì. "Truyền thừa linh châu?" Vân Phi Trần thất thanh hô.
Lúc này, nguyên thần Đồ Thanh bay theo truyền thừa linh châu cùng nham thạch cũng đến nơi. Hắn cùng Vân Phi Trần liếc nhau, hai người ăn ý không nói gì, một trái một phải canh giữ bên người Tầm Mạch Mạch.
Tầm Mạch Mạch tiến vào truyền thừa linh châu chỉ thấy ánh sáng chợt lóe, bản thân đã ở trong thức hải và một bộ sách thanh quang oánh nhuận treo trên không trung.
Tên sách: Vô tướng linh trận. Là truyền thừa về trận pháp? Tầm Mạch Mạch chỉ kịp thấy tên bộ sách liền thấy quyển sách kia bỗng nhiên mở ra từng trang, và có thanh âm trong hư không giảng giải.
Lúc đầu, Tầm Mạch Mạch còn có thể tiếp thu, nhưng sau khi quyển sách lật qua hơn trăm trang, thức hải của nàng không thể chịu đựng được lượng tri thức khổng lồ, đau như muốn phát nổ. Mà mỗi lần nàng cảm giác bản thân không thể chịu đựng được, lại có một cỗ lực lượng mạnh mẽ tràn ra từ đan điền giúp nàng giảm bớt đau đớn. Lặp đi lặp lại như vậy, nàng xem được nửa quyển thì liền ngất đi.
"Mạch Mạch?"
Vân Phi Trần thấy Tầm Mạch Mạch ngã qua phía hắn liền đưa tay ra đỡ lại, nhưng bị một cánh tay màu đen đoạt trước.
"..."
Vân Phi Trần.
"Linh trận phía dưới đã hủy." Đồ Thanh ôm Tầm Mạch Mạch trong lòng, đổi tư thế cho nàng thoải mái hơn.
"Ngươi hiện tại đi xuống có thể tới đáy nham thạch, có thể thức tỉnh huyết mạch chu tước hay không thì phải xem chính ngươi." Linh trận dưới dung nham đã sụp đổ khi truyền thừa linh châu tiến vào thức hải Tầm Mạch Mạch. Hiện tại, xem ra tòa linh trận này chủ yếu bảo vệ truyền thừa linh châu, trứng phượng hoàng chỉ là nhân tiện mà thôi.
Vân Phi Trần cũng không vội vàng lao xuống dung nham để thức tỉnh huyết mạch, hắn lo lắng cho Tầm Mạch Mạch nên đi qua túm cổ tay nàng. Đồ Thanh vốn định né tránh nhưng nghĩ lại thì đứng yên.
"Nàng nhận truyền thừa khổng lồ, linh lực trong cơ thể tăng lên quá nhanh, nếu không nhanh chóng củng cố sẽ bị tẩu hỏa nhập ma." Vừa rồi, truyền thừa linh châu tiến vào cơ thể Tầm Mạch Mạch mang theo lượng linh lực khổng lồ, lớn hơn nhiều so với lượng linh hồ của nàng có thể chứa, nếu không thể nhanh chóng luyện hóa, cơ duyên này chỉ sợ sẽ thành bùa đòi mạng.
"Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ giải quyết." Nếu chỉ là linh lực quá dư thừa, đối với hắn mà nói không phải vấn đề, hắn có thể hấp thụ vào người bản thân. Đúng rồi, Ám Ma am hiểu nhất chính là hấp thu linh lực từ trên người tế phẩm, Vân Phi Trần nghĩ đến điểm này thì ánh mắt liền lạnh xuống.
"Ta sẽ thức tỉnh lực lượng chu tước." Vân Phi Trần bỗng nhiên nói.
"Nga." Đồ Thanh đối với việc hắn có thể thức tỉnh hay không không hề quan tâm.
"Ta biết, khi khế ước còn tồn tại, tổn thương ngươi cũng sẽ tổn thương Mạch Mạch." Đồ Thanh rốt cuộc nghe ra chút ý tứ, nhìn chằm chằm Vân Phi Trần.
"Ngươi nhớ kỹ, hiện thời ta không thể thiêu hủy khế ước bởi vì Mạch Mạch không đồng ý. Nhưng tương lai có một ngày nào đó ngươi thương tổn nàng, lửa chu tước của ta sẽ đốt tẫn cả ngươi lẫn khế ước." Vân Phi Trần cảnh cáo nói.
"..." Đồ Thanh chờ Vân Phi Trần nói xong mới cười lạnh. "Trước khi nói lời này, ngươi phải thức tỉnh chu tước lực đã."
"Ta sẽ thức tỉnh, nếu không thể thức tỉnh, ngươi cũng sẽ không gặp lại ta." Nói xong, Vân Phi Trần nhảy xuống miệng núi lửa mà không hề quay đầu, quanh thân bao bọc bởi kết giới màu đỏ, chìm trong dung nham nóng chảy. Lần này đi, nếu không thể thức tỉnh, hắn cũng không quay về.
"Tiểu tử này là cái tai họa ngầm, hay là thừa dịp bây giờ giết chết hắn?" Đồ Thanh nhìn nham thạch phía dưới, nghiêm túc suy xét.