Dù Tầm Mạch Mạch tính tình tốt nhưng lúc này cũng không tránh khỏi nổi giận, nàng rút tay mình khỏi sự nắm giữ của đối phương.
"Tiền bối, ta tự hỏi không hề đắc tội ngài, sao ngài có thể nói ta như vậy?"
Hơn nữa, việc nàng có ngu ngốc hay không, liên quan gì đến hắn.
Đồ Thanh thấy vẻ mặt không vui của Tầm Mạch Mạch, tức khắc giận sôi máu, chỉ muốn túm nữ nhân này quát một câu, không phải ngươi còn là tế phẩm của ta, ai thèm quan tâm ngươi sống hay chết.
"Đi cùng ta."
Đồ Thanh quay người đi hai bước, nhưng phát hiện phía sau không có động tĩnh, quay lại thấy nàng vẫn đứng nguyên.
"Linh lực ta hao tổn, không nghĩ động."
Ngươi bảo ta theo, ta không đi đâu.
"Phiền toái."
Đồ Thanh kéo nàng lên phi kiếm, trực tiếp bay đi.
"..."
Tầm Mạch Mạch.
Đứng trên phi kiếm to lớn, nàng nhận ra. Vị tiền bối này không chỉ tính tình không tốt mà còn không biết nhìn sắc mặt người khác.
Thế nhưng, không hiểu sao kiểu không nhận ra nói dỗi lại khiến nàng cảm thấy rất đáng yêu.
Nàng từ trước đến nay là người phóng khoáng, không còn tức giận nữa.
"Tiền bối, chúng ta đi đâu đây?"
Nhìn phương hướng có lẽ là về thành Hương An.
"Hương An thành." Đồ Thanh trả lời.
Quả nhiên, Tầm Mạch Mạch không nói gì thêm.
Đồ Thanh tu vi cao hơn Tầm Mạch Mạch, ngự kiếm đương nhiên cũng nhanh hơn, chỉ một khắc đã về đến khách điếm Quân Lai.
Đồ Thanh điều khiển phi kiếm hạ xuống sân viện của mình.
Tầm Mạch Mạch có chút mờ mịt đứng trong viện, đang muốn hỏi đối phương muốn làm gì thì đã thấy Đồ Thanh đá cửa phòng khách.
"Đồ Thanh, ngươi làm gì?"
"Dậy."
"Ngươi đừng kéo ta, ta còn chưa mặc áo lông chồn, lạnh chết ta thì sao?"
Tầm Mạch Mạch nghe mà cạn lời, không nói đến việc tu sĩ vốn có linh lực hộ thể, thời tiết bây giờ là mùa xuân hoa nở, đâu cần mặc áo lông chồn.
Một lát sau, Đồ Thanh kéo một nam tử quần áo hỗn độn từ trong phòng ra, người này nàng cũng nhận ra, chính là người muốn thu nàng làm thị thiếp.
"Tiền bối khỏe."
Tầm Mạch Mạch hướng Khê Cốc làm lễ vãn bối.
"Di, tiểu mười hai."
Khê Cốc nhanh chóng rút cánh tay bị Đồ Thanh kéo, chỉnh trang quần áo, xòe quạt ra trở lại bộ dáng phong lưu phóng khoáng.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Tầm Mạch Mạch yên lặng nhìn thoáng qua Đồ Thanh, nói thật, nàng cũng muốn biết.
"Ngươi có phải có một cái giám linh bảo lô?" Đồ Thanh hỏi Khê Cốc.
"Đúng vậy."
"Lấy ra."
Khê Cốc mắt đào hoa lóe lên, nhìn Đồ Thanh rồi lại nhìn Tầm Mạch Mạch, sau đó thấy trên tóc nàng có một cánh hoa màu lam.
"Tiểu mười hai, ngươi đi biển hoa ngàn linh?"
Khê Cốc đẩy Đồ Thanh, đi đến cạnh Tầm Mạch Mạch.
"Đúng vậy."
Chẳng lẽ cái bảo lô gì kia có liên quan đến biển hoa ngàn linh, tiền bối vừa nghe đến bảo lô đã biết nàng đi thu phấn hoa.
"Khó trách muốn bảo lô." Khê Cốc cười cười.
"Ngươi đi biển hoa ngàn linh, khả năng rất lớn lấy được Linh Chất Tử."
Cái gì gọi là mình đi lấy phấn hoa thì khả năng lấy được Linh Chất Tử liền lớn? Tầm Mạch Mạch mở to hai mắt, khó hiểu hỏi.
"Tiền bối, ngài có ý gì?"
"Ngồi xuống nói."
Khê Cốc theo bản năng đi đến bàn đá trong viện, mới đi hai bước thấy gạch đá ngổn ngang mới nhớ ra, cái bàn này mấy ngày trước đã bị người nào đó chưởng nát, còn chưa kịp thay.
"Vào phòng đi."
Bước chân vừa chuyển, Khê Cốc dẫn hai người về phòng mình.
Tầm Mạch Mạch đi cuối cùng, lúc nàng vào phòng đã thấy Khê Cốc đứng cạnh cửa sổ, trong tay là dược lò khảm mấy viên đá quý màu đỏ, lộ ra linh lực tinh thuần, vừa thấy đã biết không phải vật phàm.
"Phấn hoa ngươi hái đâu? Lấy ra ta kiểm tra giúp ngươi."
Nguyên lai là kiểm tra đo lường Linh Chất Tử.
Tầm Mạch Mạch hiểu rõ, lấy hai bình phấn hoa đặt lên bàn, sau đó nhìn động tác của Khê Cốc không chớp mắt.
Đồ Thanh thấy Khê Cốc lấy ra bảo lô, ngồi xuống không nói chuyện nữa.
Khê Cốc lấy một bình bạch ngọc, truyền vào một sợi linh lực bao lấy chút phấn hoa cho vào bảo lô. Một lát sau, từ bảo lô truyền ra một đoàn kim sắc bay ra, phảng phất mây mù hiện trên giám linh bảo lô.
"Nha, độ tinh khiết ít nhất một phần trăm." Khê Cốc cười nói.
"Một phần trăm? Linh Chất Tử?" Tầm Mạch Mạch không thể tin vào vận khí tốt như vậy, tùy tiện hái một đóa hoa đã có Linh Chất Tử, còn là loại một phần trăm này.
"Bằng không ngươi nghĩ thế nào?"
Khê Cốc thấy Tầm Mạch Mạch không hiểu, liền chỉ vào đoàn kim quang.
"Ngươi nhìn kỹ, có phải lơ lửng rất nhiều hạt kim sắc?"
Tầm Mạch Mạch lại gần, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn đoàn kim quang, thấy trong đó lơ lửng rất nhiều hạt kim sắc, nhỏ hơn hạt bụi. Lúc nãy bị phấn hoa bao phủ, nàng không phát hiện ra.
"Vận khí ta thật sự tốt như vậy?"
Tầm Mạch Mạch vui vẻ, một lọ Linh Chất Tử chưa tinh lọc đã có giá một ngàn linh thạch thượng phẩm.
"Vận khí? Với linh khí Thân Hòa Độ của ngươi, tìm được Linh Chất Tử không phải việc tất nhiên sao?"
"Linh Chất Tử có quan hệ với linh khí Thân Hòa Độ?"
"Ngươi biết linh khí Thân Hòa Độ?"
Khê Cốc có chút kinh ngạc, linh khí Thân Hòa Độ và Linh Chất Tử là những từ chỉ Thiên Linh giới mới có, Tầm Mạch Mạch đáng lẽ không biết mới phải.
"Nương ta nói cho ta. Nàng nói ta tuy tư chất không tốt nhưng linh khí Thân Hòa Độ rất cao nên tu luyện so với những phế sài khác vẫn nhanh hơn một chút."
Tầm Mạch Mạch nói.
"Nương ngươi thật lạc quan."
Khê Cốc không khỏi cảm thán. Nữ nhi phế thành như vậy vẫn có thể tìm lý do an ủi cũng không dễ dàng.
"Nương ta luôn rất lạc quan, nàng còn nghĩ thương của ta có thể trị khỏi đâu."
Tầm Mạch Mạch cười hì hì nói.
Thấy Tầm Mạch Mạch chủ động nhắc tới chuyện năm mạch tổn hại, Đồ Thanh vẫn không nói chuyện, không nhịn được mở miệng hỏi.
"Năm mạch của ngươi tổn thương thế nào?"
"Khi ta còn chưa tu luyện, có ở nhân gian một thời gian. Thôn ta có ma tu tới bắt đồng nam đồng nữ luyện hóa, ta cũng bị bắt, chờ thời điểm nương ta tới cứu, năm mạch của ta đã tổn thương."
"Ngươi không phải có pháp khí bảo hộ sao?"
Đồ Thanh nhíu mày. Ma tu ở giai đoạn bắt đồng nam đồng nữ chỉ có thể đạt tới Kim Đan kỳ, mà pháp bảo phòng hộ của Tầm Mạch Mạch lẽ ra phải có thể chống lại được.
"Ta có, nhưng... Sao ngài biết ta có pháp khí bảo hộ?"
Tầm Mạch Mạch kỳ quái nhìn Đồ Thanh.
"... Mẫu thân ngươi là tu sĩ, trên người ngươi có pháp khí bảo hộ không phải là chuyện lạ."
Đồ Thanh chột dạ, vội vàng chuyển tầm mắt. "Cũng đúng."
Tầm Mạch Mạch không rối rắm về vấn đề này, mà hỏi Khê Cốc.
"Khê Cốc tiền bối, linh khí Thân Hòa Độ có liên quan gì với Linh Chất Tử?"
"Cái này, ngươi biết Linh Chất Tử là gì không?"
"Biết, Linh Chất Tử là nguyên liệu luyện chế đan dược cửu phẩm và pháp bảo thiên cấp."
Tiểu nhị mới phổ cập kiến thức cho nàng hôm qua.
"Đó là tác dụng của nó, không phải bản chất."
Khê Cốc lắc đầu.
"Linh Chất Tử là một loại trạng thái khác của linh lực, gần giống như linh khí, là lực lượng thuần tịnh nhất thế gian.
Tu sĩ chỉ cần có linh căn là có thể hấp thu linh khí để tu luyện, nhưng người có linh khí Thân Hòa Độ càng cao thì việc hấp thu càng dễ dàng. Bọn họ từ bản thân đã gần gũi với Linh Chất Tử.
Cho nên ta nói, ngươi thu được Linh Chất Tử không phải vì ngươi vận khí tốt mà vì ngươi trong ngàn bông hoa cảm thấy nó đặc biệt..."
"Ta không thấy nó đặc biệt."
"Vậy sao ngươi chọn hai đóa này?"
"Bởi vì có một con bướm, ta nghĩ bướm thích hoa nên chọn."
"..."
Khê Cốc mân môi, kiên quyết nói, "Đó là bởi vì ngươi tổn hại năm mạch nên cảm giác không đủ trực tiếp. Dù nguyên nhân gì, ngươi chọn nó nhất định do linh khí Thân Hòa Độ ảnh hưởng."
Tầm Mạch Mạch vẻ mặt mờ mịt.
"Ta kiểm tra lọ còn lại cho ngươi. Nếu nó cũng là Linh Chất Tử thì có thể khẳng định phỏng đoán của ta."
Khê Cốc muốn chứng minh phỏng đoán của mình, dùng phương pháp vừa rồi kiểm tra bình thứ hai.
Quả nhiên lại có một đoàn kim sắc hiện ra.
"Ha ha, vẫn là một phần trăm Linh Chất Tử. Nếu tùy tiện chọn mà lại có hai bình hàm lượng Linh Chất Tử đều cao như vậy?"
Khê Cốc cười lớn, vẻ mặt đắc ý.
Hai bình đều có hàm lượng cao Linh Chất Tử. Nếu nói là tùy chọn thì vận khí của mình dường như quá tốt. Nàng thật sự cảm thấy hai đóa hoa mình chọn đẹp hơn nhiều so với mấy đóa bên cạnh. Chẳng lẽ không phải vì con bướm, mà là vì linh khí Thân Hòa Độ?
"Nhớ kỹ cảm giác này. Nếu ngươi vận dụng tốt, có thể thu thập một lượng lớn Linh Chất Tử."
Khê Cốc nói, đem bình thứ hai vào lò rồi trả lại tất cả cho Tầm Mạch Mạch.
"Hai bình ta đều tinh luyện giúp ngươi, ngươi cầm đi."
"Đều... tinh luyện?" Tầm Mạch Mạch sợ hãi.
"Đúng vậy." Khê Cốc gật đầu.
"Không phải nói tinh luyện rất khó sao?"
Chưa tinh luyện đã có giá một ngàn linh thạch thượng phẩm, mà tinh luyện thì giá lên tới một vạn linh thạch thượng phẩm, chênh lệch mười lần.
"Khó hay không, chỉ cần biết phương pháp, có bảo lô cùng linh lực đầy đủ, chỉ là chuyện chớp mắt."
Khê Cốc khoe khoang giám linh bảo lô trên tay.
Phấn hoa đi vào một vòng, chỉ trong nháy mắt đã tăng giá gấp mười lần. Kiếm tiền dễ dàng như vậy, thật sự có thể không?
Tuy Tầm Mạch Mạch từ nhỏ đã gặp qua bảo vật nhưng lúc này cũng có chút động tâm.
"Muốn không?" Khê Cốc nhướng mày.
"Ân? Không không không... Ta chỉ là có chút kinh ngạc."
Tầm Mạch Mạch liên tục xua tay, vì che giấu sự tham niệm vừa rồi, vội vàng chuyển sang chuyện khác.
"Đồ Thanh tiền bối, ngài còn chưa nói cho ta, vì sao lúc ở đỉnh núi không cho ta kiểm tra đo lường?"
Đồ Thanh ngước mắt, trong mắt đều là khiếp sợ.
"Ngươi đến bây giờ còn không hiểu?"
"Hiểu chuyện gì?"
Tầm Mạch Mạch gãi gãi đầu, cảm thấy mình đã quên điều gì đó.
"Xem ra là ta đánh giá cao chỉ số thông minh của ngươi."
Đồ Thanh nhìn nàng với ánh mắt ghét bỏ. Vốn nghĩ nàng là người ngu ngốc, không ngờ lại ngu ngốc đến hết thuốc chữa.
"Phốc..." Khê Cốc không nhịn được, bật cười.
Tầm Mạch Mạch vẻ mặt xấu hổ, suy đoán nói,
"Ta không nên nhờ phủ thành chủ kiểm tra đo lường?"
"Ngươi nói đi?"
Đồ Thanh thấy nữ nhân này còn có điểm cứu, lúc này mới giải thích vài câu.
"Ngươi là một tu sĩ mới từ Huyền Linh giới đi lên, lần đầu đến biển hoa ngàn linh. Đi vào một canh giờ mà hái được hai bình phấn hoa kiểm tra đều có Linh Chất Tử. Ngươi sợ người khác không biết khả năng này của mình sao?"
Càng nghe, Tầm Mạch Mạch mặt càng trắng. Linh Chất Tử hiếm có như vậy, mình lại không có thế lực chống lưng và tu vi tự vệ, chỉ cần nghĩ qua cũng biết kết cục.
Tuy rằng ban đầu nàng không biết mình có năng lực nhưng phần lớn kết cục bi thảm đều vì thiếu hiểu biết.
"Đồ Thanh tiền bối, cảm ơn ngài."
Tầm Mạch Mạch đứng lên, hướng Đồ Thanh hành lễ.
Đồ Thanh hừ lạnh một tiếng, nói,
"Nếu muốn cảm ơn, cho ta cục đá trên cổ tay ngươi."
Tầm Mạch Mạch theo bản năng che lại Linh Lung thạch, ấp úng.
"Tiền bối, Linh Lung thạch này thật sự không thể cho ngài, hai bình Linh Chất Tử thì đưa ngài được không?"
"Hôm nay nếu không có ta, ngươi đã bị người khác giết. Ta cứu ngươi một mạng, lại cảm ơn cũng không muốn?"
"Tiền bối, thứ khác ta có thể cho ngài. Nhưng Linh Lung thạch không được, ta đã đáp ứng phu quân, dù có chết cũng không để nó rời khỏi người."
[Khối Linh Lung thạch này là bằng chứng khế ước, dù chết cũng không thể rời khỏi người.]
Đồng tử Đồ Thanh run lên, bỗng nhiên không nói ra lời.
"Tiền bối, nếu hai bình Linh Chất Tử không đủ, ta có thể giúp người tìm thêm. Ngày mai ta sẽ đi biển hoa ngàn linh. Mỗi ngày ta có thể thu thập hai bình, người muốn bao nhiêu, ta đều cho người."
Tầm Mạch Mạch biết năng lực của mình có thể bị người khác phát hiện, kết cục sẽ rất thảm. Như vậy còn không bằng giúp hai vị tiền bối. Hai người nhìn thoáng qua xuất thân bất phàm, lại không có tham niệm, sẽ không quá khó xử mình.
"Linh Chất Tử xác thực là thứ tốt, từ nay về sau ngươi thu thập, ta giúp ngươi tinh luyện, thành quả chia đôi." Khê Cốc đề nghị.
"Được nha." Tầm Mạch Mạch vui vẻ đáp ứng.
Để lại một lọ Linh Chất Tử, Tầm Mạch Mạch rời đi.
Nàng vừa đi, Khê Cốc cầm cái chai kia, nói với Đồ Thanh,
"Tiểu tế phẩm của ngươi thật ra thông minh, sợ bị người khác nhớ thương, chủ động tìm chúng ta hợp tác."
Khê Cốc sống nhiều năm như vậy, sao còn không nhìn thấu tâm tư của Tầm Mạch Mạch?
Đồ Thanh không để ý lắm, tựa hồ chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Thật lâu sau, hắn mới thấp giọng nói một câu,
"Câu nói kia, mỗi tế phẩm ta đều nói, nhưng chỉ có mình nàng nhớ rõ."
"Cho nên..."
Khê Cốc kiên nhẫn chờ phía sau nhưng Đồ Thanh không nói tiếp, chỉ mê man nhìn bên ngoài cửa sổ.
Cho nên, ở dưới vực sâu lại qua khe hở nhìn thấy ánh mặt trời?