Trước mắt nàng là một quảng trường rộng lớn, gấp nhiều lần so với đài Thiên Tinh, với mây mù bao phủ, núi non trùng điệp và linh điểu, tiên hạc lượn lờ khắp nơi. Linh khí ở đây nồng đậm hơn rất nhiều so với Huyền Linh giới, chỉ cần hít thở thôi cũng khiến đạo tâm trở nên thanh minh.
Quả nhiên, vị diện cao giai có khác; mật độ linh khí ở đây so với lúc mở cửa vị diện không biết đã cao hơn bao nhiêu lần. Tầm Mạch Mạch quay đầu nhìn lại, thấy những người xung quanh đều khoanh chân ngồi, tham lam hấp thụ linh khí thiên địa. Tiểu đồng Thương Nhĩ cũng đang nhập định, có dấu hiệu đột phá, có lẽ sắp vượt qua Luyện Khí kỳ.
Tầm Mạch Mạch không quấy rầy hắn, chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi. Linh mạch của nàng đã bị hủy, không thể tích tụ linh khí. Dù linh khí ở đây có nồng đậm thế nào, nàng cũng không hấp thu được bao nhiêu, nên nàng đành lười biếng ngồi yên một chỗ.
Dường như các tu sĩ của Thiên Linh giới đã biết trước tình huống này. Khi trăng lên cao, phần lớn người đã kết thúc nhập định và một vài tu sĩ mới xuất hiện.
"Các vị vừa đến Thiên Linh giới, không cần phải vội." Một tu sĩ mặc trang phục hoa quý, đứng trên phi kiếm lơ lửng, giọng nói mang theo vài phần kiêu ngạo: "Độ dày linh khí ở đây, trong thế giới trước kia của các vị có thể coi là động thiên phúc địa, nhưng ở đây chỉ là bình thường. Sau này, các ngươi sẽ sống, ăn, ngủ và trò chuyện trong môi trường linh khí như thế này."
Những tu sĩ từ Huyền Linh giới kinh ngạc vui mừng, bàn tán không ngớt, tưởng tượng về việc tu luyện trong linh khí nồng đậm này trong tương lai.
"Kẻ hèn là Tưởng Phi Cơ, đệ tử Thiên Duyệt tông, phụ trách nhiệm vụ tiếp đón lần này," vị tu sĩ giới thiệu.
"Tưởng sư huynh," mọi người đồng loạt đáp lễ, dù là tinh anh của Huyền Linh giới nhưng mới đến nên ai nấy đều giữ thái độ khiêm tốn.
"Chư vị vừa phi thăng đến, tất nhiên có phần mệt mỏi, ta sẽ nói ngắn gọn." Tưởng Phi Cơ bắt đầu giới thiệu quy tắc của đại hội. "Việc có được Thiên Linh thạch chỉ là bước đầu để vào Thiên Linh giới. Để trở thành đệ tử của tông môn, trong ba ngày tới các ngươi cần thể hiện bản thân thật tốt."
Phía dưới lập tức xôn xao, ai nấy đều ghé tai nhau bàn luận về thông tin này.
"Tưởng sư huynh, chúng ta phải làm gì để bái sư? Có cần phải qua khảo thí không?" một người trong đám hỏi.
"Không cần khảo thí," Tưởng Phi Cơ đáp. "Tiếp theo, ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho các ngươi. Trong ba ngày tới, các trưởng lão của tông môn sẽ âm thầm quan sát. Các ngươi có thể thể hiện ưu thế của mình. Nếu được chọn, Thiên Linh thạch sẽ dẫn đường, khi đó các ngươi chỉ cần đi theo Thiên Linh thạch để bái sư."
"Nếu trong ba ngày không được chọn thì sao?" một người khác lo lắng hỏi.
"Nếu sau ba ngày mà không có tông môn nào lựa chọn, các ngươi có thể tìm quản sự. Chúng ta sẽ cấp một trăm linh thạch hạ phẩm để hỗ trợ," Tưởng Phi Cơ trả lời.
Mọi người đều hiểu rõ, nếu sau ba ngày không có tông môn nào chọn mình, họ sẽ phải rời Thiên Duyệt tông và trở thành tán tu không môn không phái.
"Tiểu thư," Thương Nhĩ lo lắng kéo nhẹ vạt áo của Tầm Mạch Mạch.
Trong quảng trường này, ngoài Thương Nhĩ và Tầm Mạch Mạch, những người khác đều là đệ tử có danh ngạch nội bộ, tư chất vượt trội nên họ không quá lo lắng về việc sẽ bị loại. Chỉ có Tầm Mạch Mạch là người có tư chất cực kém, không ai nghĩ rằng nàng có cơ hội.
"Đừng hốt hoảng, đệ có tư chất tốt như vậy, chắc chắn sẽ được chọn," Tầm Mạch Mạch trấn an.
"Nhưng còn tiểu thư thì sao?" Thương Nhĩ hỏi, ánh mắt đầy lo âu.
"Thương Nhĩ nhà chúng ta mà bái được một sư phụ tốt, chắc chắn sẽ không bỏ mặc ta," Tầm Mạch Mạch cười, cố xua tan nỗi lo lắng của Thương Nhĩ.
"Đương nhiên rồi!" Thương Nhĩ phồng má như bánh bao, gật đầu mạnh mẽ.
"Muội muội không cần lo lắng, ta và đại sư huynh sẽ trông chừng muội," Cổ Thanh Linh, đứng không xa nghe thấy cuộc trò chuyện của chủ tớ, liền cất lời.
Tầm Mạch Mạch quay đầu nhìn thoáng qua hai người. Đoạn Minh Hiên - đại đệ tử thiên tài của Thiên La tông, mới năm trăm tuổi đã đạt Kim Đan hậu kỳ. Ngay cả mẫu thân nàng cũng từng khen ngợi rằng tư chất của Đoạn Minh Hiên rất hiếm có, là người có tiềm năng phi phàm. Nếu được hắn che chở trong những ngày tới, mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tiếc thay, hắn lại là đệ tử thân truyền của cha nàng, mà trong mắt người cha tiện nghi ấy chỉ có một nữ nhi là Cổ Thanh Linh.
"Ngươi không để ý đến ta, ta mới có thể an tâm được một chút," Tầm Mạch Mạch đáp lại, giọng chân thành.
Cổ Thanh Linh liếc nhìn Đoạn Minh Hiên, rồi tiếp tục khuyên: "Nơi này là Thiên Linh giới, không có mẫu thân muội che chở, muội nên thận trọng hơn."
Ở Huyền Linh giới, nàng có mẫu thân đạt đỉnh Nguyên Anh kỳ, nên có thể tự do hành động, dù gặp phải tu sĩ cao hơn cũng không ai dám động đến nàng vì kiêng nể thế lực của Tầm Ca. Nhưng tại Thiên Linh giới, mọi chuyện đã khác. Tầm Ca không còn ở đây, còn Tầm Mạch Mạch chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, phế sài trong mắt người khác.
"Chính vì nương ta không ở đây nên ta mới mong ngươi đừng nhìn đến ta. Dù sao ta cũng chẳng có kẻ thù nào khác." Tầm Mạch Mạch bất đắc dĩ, không hiểu sao Cổ Thanh Linh cứ phải ép nàng nói ra điều này.
"Ngươi..." Cổ Thanh Linh tức giận, mặt mày tái xanh, nhưng không thể phát tác, chỉ đành trừng mắt nhìn Tầm Mạch Mạch.
Đoạn Minh Hiên khẽ nhíu mày, liếc Tầm Mạch Mạch một cái nhưng không nói gì thêm.
Trong lúc bốn người đang trò chuyện, Tưởng Phi Cơ đã giới thiệu xong những điều cần lưu ý và bắt đầu phát thẻ bài. Trên thẻ ghi số tương ứng với nơi dừng chân của từng người, giúp họ dễ dàng tìm chỗ nghỉ ngơi.
Chỉ trong chốc lát, một khối thẻ gỗ rơi xuống trước mặt Tầm Mạch Mạch. Nàng đưa tay đón lấy thẻ bài, nhưng khi tay áo bị kéo lên, Linh Lung thạch trên cổ tay bất ngờ tỏa ra một tia hồng quang.
Tầm Mạch Mạch khẽ giật mình, quên cả việc xem thẻ bài, vội cầm Linh Lung thạch lên: "Thương Nhĩ, đệ có thấy không?"
"A, thứ gì?" Thương Nhĩ ngơ ngác hỏi.
"Linh Lung thạch lóe sáng một chút."
"Ta không chú ý." Thương Nhĩ nhún vai. Vừa rồi hắn chỉ lo nhìn thẻ bài của mình, không để ý thấy ánh sáng nào.
"Sáng." Giọng nói trầm ấm của Đoạn Minh Hiên đột nhiên vang lên từ bên cạnh.
Tầm Mạch Mạch quay đầu, ngạc nhiên nhìn hắn.
"Cục đá của ngươi thật sự có lóe lên hồng quang, tuy chỉ trong chốc lát nhưng chắc chắn là sáng." Đoạn Minh Hiên nói, nhãn lực của một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ chắc chắn không thể nhầm lẫn.
"Cảm ơn." Tầm Mạch Mạch mỉm cười, vẻ mặt vui vẻ cảm tạ.
"Không có gì." Đoạn Minh Hiên đáp nhẹ nhàng.
"Sư huynh?" Cổ Thanh Linh nhìn Đoạn Minh Hiên, ngạc nhiên khi thấy sư huynh vốn ít nói lại để ý đến chuyện của Tầm Mạch Mạch.
"Sao vậy?" Đoạn Minh Hiên quay sang nhìn Cổ Thanh Linh.
"À... Chúng ta ở cùng một khu, cùng đi qua luôn đi." Cổ Thanh Linh nói, lòng có chút nghi hoặc nhưng không nói ra.
Đoạn Minh Hiên thoáng liếc Tầm Mạch Mạch đang trò chuyện với Thương Nhĩ. Lúc trước hắn đã nhìn thấy thẻ bài của nàng và biết nàng không ở cùng khu với mình. Vì thế, hắn chỉ gật đầu, sau đó cùng Cổ Thanh Linh rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Tầm Mạch Mạch và Thương Nhĩ cũng trở về viện của mình. Trong viện có bốn phòng, hai người còn lại trông có vẻ xa lạ, cũng không muốn giao lưu nên mỗi người đều lặng lẽ về phòng của mình.
Tầm Mạch Mạch cũng không để ý, cùng Thương Nhĩ chuẩn bị bữa cơm chiều. Vị quản sự đã cẩn thận chuẩn bị đồ ăn, biết rằng Thương Nhĩ chỉ mới ở Luyện Khí kỳ, chưa tích cốc nên đặc biệt chuẩn bị cơm canh cho bọn họ.
"Tiểu thư, Linh Lung thạch có phản ứng, có phải ân nhân của tỷ ở Thiên Linh giới không?" Thương Nhĩ vừa ăn vừa hỏi, giọng đầy vẻ tò mò.
"Rất có thể." Tầm Mạch Mạch gật đầu. "Không ngờ ta ở Huyền Linh giới đợi đến ba trăm năm mà không thấy người, thì ra là hắn đã sớm phi thăng lên Thiên Linh giới."
"Kia tiểu thư tính toán báo ân thế nào?" Thương Nhĩ tò mò hỏi.
"Ách... đợi hắn tìm tới rồi tính sau." Tầm Mạch Mạch có chút chột dạ. Ở Huyền Linh giới, có nương nàng hậu thuẫn, nếu ân nhân muốn gì, nàng có thể dễ dàng cho, bất kể là đan dược hay pháp khí, cũng có sẵn một đống. Nhưng bây giờ ở Thiên Linh giới, tự nàng còn khó giữ thân, không cần người khác giúp đỡ đã là may mắn lắm rồi. Có khi ân nhân thấy nàng vô dụng lại chẳng buồn đến tìm nàng nữa cũng nên.
Dù vậy, việc phát hiện ở Thiên Linh giới mình có người quen khiến lòng nàng thoáng vui vẻ.
"Vậy tiểu thư, tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Thương Nhĩ gật đầu, rồi hỏi thêm.
"Tiếp theo?" Nàng nhớ lại lời Tưởng Phi Cơ và nói: "Ta nghĩ trong ba ngày tới họ sẽ đánh giá ngộ tính và tâm tính của đệ tử. Linh căn cùng tư chất không thể thay đổi, chỉ có thể xem đạo tâm. Đệ cứ thành thật tu luyện, cứ y như trước ở Xích Ninh phong. Không cần cố tỏ ra gì cả, cứ bình thường là tốt nhất."
"Vâng." Thương Nhĩ đáp lời, ăn xong liền đi tu luyện.
Tầm Mạch Mạch biết tư chất mình không tốt, chắc chắn không có môn phái nào để mắt tới, nên nàng cũng chẳng buồn lăn xăn. Nàng nằm trên giường, lấy thoại bản ra đọc, nhưng linh khí nồng đậm xung quanh, dù nàng không thể hấp thụ, cũng khiến nàng cảm thấy thư thái vô cùng. Đọc được vài trang, mắt nàng dần trĩu xuống, và chẳng mấy chốc nàng đã chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya canh ba, trong lớp linh khí lượn lờ của Thiên Duyệt tông, một đoàn sương đen kỳ dị lặng lẽ bay tới. Đoàn sương này rất quỷ dị, không đụng đến bất kỳ cấm chế nào, hoàn toàn yên lặng tiến đến một căn phòng.
Đây là khu vực dành cho những đệ tử vừa mới phi thăng từ hạ giới, tu vi không cao, nhưng được các đại năng chú ý. Trên đường đến, Đồ Thanh cảm nhận không dưới năm thần thức từ các lão giả Xuất Khiếu kỳ đang quan sát.
Tuy nhiên, khi hắn đến trước phòng của Tầm Mạch Mạch, không có bất kỳ thần thức nào dò xét nơi này. Để vượt qua thần thức của các lão Xuất Khiếu kỳ, hắn đã phải mượn pháp khí của Khê Cốc, nhưng giờ lại chẳng cần dùng tới.
Không phải dùng đến thì càng tốt, như vậy việc giải trừ khế ước sẽ càng thuận lợi.
Đồ Thanh không lãng phí thời gian, giữ nguyên hình dạng sương đen, lặng lẽ thấm qua khe cửa vào trong.
Phòng không lớn, hắn chỉ liếc mắt đã thấy Tầm Mạch Mạch ngủ say trên giường. Đoàn sương đen dừng lại bên cạnh giường, nhíu mày đánh giá tế phẩm cuối cùng của mình.
Chỉ cần nhìn qua, hắn đã hiểu vì sao nơi này không có thần thức nào bảo hộ. Ngũ mạch tổn hại, linh căn hỗn độn.
Tư chất biến thành như vậy mà vẫn được tuyển chọn lên Thiên Linh giới? Người của Thiên Duyệt tông đều mù hết rồi sao?