Ngày mai chính là đại điển kế nhiệm, Vân Phi Trần còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
"Gặp lại sau, sư huynh."
Tầm Mạch Mạch mỉm cười chào tạm biệt.
Vân Phi Trần cũng cười đáp lại, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng lấm tấm mồ hôi không kìm được nói:
"Trong kho tàng của Chu Tước Môn có tinh thạch hàn băng, để lát ta sai người mang đến cho muội."
"Không cần đâu, lát nữa ta vẽ cái tụ linh trận sẽ không còn nóng như vậy."
Tầm Mạch Mạch vội vàng lắc đầu, tinh thạch hàn băng là tài liệu luyện khí cấp tám, dùng chỉ để tránh nóng thì quá lãng phí.
"Được."
Thấy nàng từ chối, Vân Phi Trần cũng không ép, trước khi đi liếc qua Đồ Thanh nhắc nhở:
"Phòng ngươi ở bên cạnh."
Đồ Thanh giật mình, có chút thắc mắc tại sao Vân Phi Trần lại nhấn mạnh chuyện phòng của hắn ở sát vách, trong khi thị nữ vừa rồi cũng đã sắp xếp phòng mà hắn đều nghe thấy.
Hắn còn đang ngẩn người, Vân Phi Trần đã rời đi.
"..."
Nhìn cánh cửa phòng khép lại, Đồ Thanh bỗng chợt hiểu ra.
"Biết rõ ta là phu quân nàng còn cố ý sắp xếp cho chúng ta hai phòng."
Hắn và Tầm Mạch Mạch trước nay đều phân phòng ngủ, nên khi Vân Phi Trần sắp xếp phòng cách vách, hắn nhất thời không phản ứng kịp. Cảm giác mơ hồ thấy có gì đó không ổn, nghĩ thêm một lát thì Vân Phi Trần đã đi xa, muốn đuổi theo cũng không kịp, chỉ có thể bực mình một mình.
"Không có gì đâu."
Tầm Mạch Mạch nghe tiếng cười lạnh đã biết phu quân mình lại giận dỗi.
"Không có gì sao?" Đồ Thanh liếc nàng.
"Huynh ấy sắp xếp của huynh ấy, chúng ta ở của chúng ta, ở chung một gian."
Đối với chuyện dỗ dành phu quân, Tầm Mạch Mạch thực đã thành thục.
Đồ Thanh nghe nàng nói thế, quả nhiên bớt giận, nhưng...
"Chuyện ở nơi lửa cháy, giờ không được nghĩ đến."
Đồ Thanh vẫn nhớ rõ lần trước nàng thừa dịp Vân Phi Trần xuống dưới dung nham nóng chảy, không ai canh chừng, bám chặt lấy hắn không buông.
"?"
Tầm Mạch Mạch ngơ ngác, nàng nghĩ gì đâu?
"Đã nói trước rồi, nàng dung hợp tốt pháp khí bản mạng ta mới thưởng cho nàng."
Đồ Thanh thận trọng nói thêm:
"Đêm nay chỉ là ngủ thôi."
So với để Vân Phi Trần toại nguyện, hắn tất nhiên muốn để "tiểu tế phẩm" chiếm chút lợi thế. Chẳng qua lăn qua lăn lại, hắn thấy mình vẫn là người chịu thiệt, lòng không khỏi bực bội.
"..."
Thưởng cho? Thưởng gì chứ? Tầm Mạch Mạch mất một lúc mới nhớ ra, bất giác vừa buồn cười vừa dở khóc.
Thực lòng nàng không hiểu sao trong mắt Đồ Thanh, bản thân lại trở thành một nữ tu ham thân thể hắn đến vậy, thật sự là khó hiểu. Nhưng tối nay quả thật có thể chiếm chút lợi thế.
"Phu quân, nơi này nóng quá."
Tầm Mạch Mạch lau trán đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì nóng, thoạt nhìn uể oải gọi Đồ Thanh.
"Nơi này toàn linh khí hệ hỏa, nàng đúng là không thoải mái."
Đồ Thanh nhíu mày, đang định nghĩ cách giúp nàng bớt nóng, chợt nhớ đến hàn thiền băng ty, giọng liền thay đổi.
"Sao hả? Có muốn tìm sư huynh của nàng xin thêm cái áo choàng nữa không?"
"!" Thôi xong rồi, chuyện này còn chưa qua đâu.
Tầm Mạch Mạch đâu còn tâm trí nghĩ đến chiếm tiện nghi, vội vàng giải thích:
"Phu quân, áo choàng kia là sư huynh làm cho vị hôn thê cũ Mộ Vân. Sau này Mộ Vân phản bội, gả cho đệ đệ của huynh ấy, nên áo choàng này mới không dùng đến. Vân sư huynh thấy ta nóng quá nên mới cho mượn. Chàng cũng biết ta là linh căn hệ thủy, không chịu được nóng, lúc ấy lại còn phải phá thiên cơ trận đi vào nơi lửa cháy, không có áo choàng này đầu óc nóng không vận chuyển được. Cho nên ta mặc áo choàng này hoàn toàn không có ý gì khác, chàng phải tin ta."
"Vị hôn thê của Vân Phi Trần bị đệ đệ hắn đoạt mất?"
Nghe nàng nói cả một đoạn dài, Đồ Thanh chỉ chú ý câu này.
"Đúng, Vân sư huynh lúc trước bị hai người bọn họ liên thủ phục kích, cướp đi huyết mạch."
Tầm Mạch Mạch đáp.
"Nhưng cuối cùng huynh ấy vẫn là người thức tỉnh, có lẽ hai người kia sợ chết khiếp rồi."
Nghĩ đến Mộ Vân, Tầm Mạch Mạch nhớ lại một chút, vừa rồi ở đại môn không thấy nàng ta, đoán rằng đã trốn mất.
Nghe xong câu chuyện của Vân Phi Trần, Đồ Thanh chợt hiểu vì sao khi hắn hủy áo choàng, Vân Phi Trần dửng dưng như thế. Xem ra thứ kia chính là minh chứng cho việc bị đội nón xanh, sớm biết đã không hủy rồi.
Cách giảm bớt tâm trạng tồi tệ tốt nhất là gì? Chính là biết người chọc mình còn thảm hơn, tâm trạng tự nhiên dễ chịu hơn nhiều.
"Nàng không phải muốn bày tụ linh trận tránh nóng sao? Còn không đi?"
Nguyên lý dùng tụ linh trận để hạ nhiệt, Đồ Thanh chỉ ngẫm chút đã hiểu, lúc này thấy Tầm Mạch Mạch mồ hôi lấm tấm vội thúc giục.
Tầm Mạch Mạch thấy Đồ Thanh không còn giận, mới qua góc phòng vẽ trận. Trong lúc vẽ còn thêm vài chi tiết bản thân cải tiến để tụ linh trận vận hành nhanh hơn.
Ngay khi trận đồ hoàn thành, linh khí hệ hỏa trong phòng đều bị hút ra, xung quanh lập tức trở nên mát mẻ. Hiệu quả này quả thực ngoài mong đợi.
"Tốt rồi."
Tầm Mạch Mạch đứng dậy.
"Trận của nàng hiệu quả tốt hơn những trận thông thường."
Theo tốc độ linh khí xói mòn, Đồ Thanh rõ ràng cảm nhận được hiệu quả trận đồ nàng vừa vẽ.
"Vâng, ta có sửa chút để tăng hiệu quả của tụ linh trận."
"Truyền thừa?" Đồ Thanh hỏi.
"Ừ." Tầm Mạch Mạch gật đầu.
Linh trận sư cao tay có thể điều chỉnh trận đồ để nó phát huy hiệu quả hơn mức bình thường, nhưng đạt tới trình độ như Tầm Mạch Mạch thì không phải linh trận sư nào cũng làm được.
"Truyền thừa này của nàng, đừng tiết lộ với ai."
Đồ Thanh suy nghĩ một chút rồi dặn dò.
"Được."
Tầm Mạch Mạch đồng ý, vốn dĩ nàng cũng không định khoe khoang, người biết chuyện truyền thừa linh châu càng ít càng tốt, bản thân nàng cũng không thích phô trương.
"Chờ ta đến Đại Thừa kỳ, lúc đó nàng muốn triển lộ thế nào đều tùy ý."
Nếu lời này lọt tai người khác, chắc chắn không khỏi khiến họ giật mình mà phun nước bọt. Tu chân giới ngàn vạn tu sĩ nhưng có bao nhiêu người đạt tới Đại Thừa kỳ? Bao nhiêu người cả đời vì tư chất mà không thể đột phá? Bao nhiêu người dù tư chất tốt nhưng lại thiếu ngộ tính, không thể tiến bước?
Nhưng Đồ Thanh, với thân phận Ám Ma, không có những lo lắng đó. Chỉ cần tế phẩm cung cấp đủ linh lực, hắn có thể trực tiếp tấn thăng Đại Thừa. Đồng thời, tế phẩm cũng có thể nhờ đó mà thuận lợi đột phá cùng Ám Ma, đây xem như một phúc lợi đặc biệt của tế phẩm.
"Vậy chúc phu quân sớm đạt Đại Thừa, để ta có thể thoải mái sử dụng linh trận không sợ bị người dòm ngó."
Tầm Mạch Mạch khéo léo nói, khiến Đồ Thanh nghe xong quả nhiên hài lòng:
"Ngủ thôi."
Cởi áo ngoài, Đồ Thanh cùng Tầm Mạch Mạch nằm xuống, tắt đèn nghỉ ngơi. Trong phòng tuy có tụ linh trận giảm bớt cái nóng nhưng nhiệt độ vẫn còn cao, mà tu sĩ vốn không cần ngủ nhiều khiến Tầm Mạch Mạch khó lòng chợp mắt.
Nàng cố gắng không gây tiếng động, lo sợ làm Đồ Thanh tỉnh giấc, đợi đến khi hắn ngủ say mới khẽ nhúc nhích.
"Sao còn chưa ngủ?"
Giọng Đồ Thanh vang lên.
"Phu quân, chàng vẫn chưa ngủ?"
Tầm Mạch Mạch kinh ngạc hỏi.
"Hô hấp của nàng ồn ào thế này, sao ta ngủ được?"
"Xin lỗi, ta nóng quá nên khó ngủ."
Tầm Mạch Mạch ngượng ngùng nói. Ban ngày không sao nhưng ban đêm mà ngủ thì quả thực không dễ chịu chút nào.
"Sao nàng kiều khí thế?"
Đồ Thanh không khỏi cảm thấy bất ngờ, tu sĩ thường không dễ bị ảnh hưởng bởi sự nóng lạnh, nếu một chút cũng chịu không nổi, làm sao có thể tu luyện hay phi thăng?
"Phu quân, hay là ta truyền linh lực cho chàng nhé, ma khí có thể giúp ta mát hơn."
Tầm Mạch Mạch bất chợt đề nghị.
Đồ Thanh thoáng giật mình, nhớ đến mỗi lần nàng truyền linh lực đều bị ma khí của hắn làm lạnh, nhưng nàng chưa từng than phiền. Có lẽ nàng vốn mỏng manh, chỉ vì hắn mà cố chịu đựng.
"Không được. Nàng tiếp nhận truyền thừa linh châu, linh lực dư thừa, thời gian truyền sẽ lâu, không thích hợp làm ở đây."
Đồ Thanh lắc đầu.
"Đợi rời khỏi đây rồi tính."
"Vâng."
Tầm Mạch Mạch thoáng thất vọng, cách vừa nghĩ ra lại không thể thực hiện.
"Đúng là phiền phức."
Miệng nói vậy, nhưng nguyên thần tối đen của Đồ Thanh vẫn thoát ra, treo trước mặt nàng.
Tầm Mạch Mạch nhìn viên cầu quen thuộc, hai mắt sáng rực, nguyên thần của phu quân đặc biệt mát lạnh.
"Chỉ được ôm, không được cọ, không được hôn."
Vừa nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ của nàng, Đồ Thanh thoáng ngẩn người. Nữ nhân này chẳng những lưu luyến thân thể hắn mà cả nguyên thần cũng không tha.
"Vâng, vâng!"
Tầm Mạch Mạch vội vàng đồng ý. Từ lâu nàng đã muốn ôm viên cầu béo này của phu quân, nhưng vì chuyện áo choàng mà không dám mở miệng. Không ngờ lần này Đồ Thanh tự đưa đến, nàng liền không chút khách khí ôm vào lòng, vui vẻ dán mặt vào.
"Thật thoải mái, mát mẻ quá."
Tầm Mạch Mạch thoải mái thì thầm.
Đồ Thanh thấy có chút kỳ lạ nhưng đã nói là làm, đã hứa thì không đổi ý, để mặc nàng ôm. Chẳng mấy chốc, hô hấp của Tầm Mạch Mạch dần ổn định, nàng đã ngủ say.
Đồ Thanh ngán ngẩm nhìn tế phẩm của mình phải ôm hắn mới ngủ được, rồi cũng từ từ nhắm mắt.
Hai người ôm nhau ngủ, chẳng mấy chốc trời đã qua giờ tý. Một bóng đen lặng lẽ tiếp cận khách viện, đứng trước cửa phòng của Tầm Mạch Mạch.
Kẻ đó đứng im một lát, xác định nàng đã ngủ say rồi mới thu lại hơi thở, chuẩn bị tiến vào.
Cơ Hồi, đệ tử Chu Tước Môn, dễ dàng vượt qua cấm chế cửa, thẳng tiến tới bên giường.
Trong bóng đêm, một đôi mắt đỏ rực như máu đột nhiên mở ra, chiếu thẳng vào hắn.
"Ngươi là ai?" Cơ Hồi hốt hoảng.
"Lời này hẳn là ta nên hỏi ngươi."
Đồ Thanh từ trong lòng Tầm Mạch Mạch thoát ra, lơ lửng trước mặt Cơ Hồi, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.