Huyền Minh chân nhân cầm một quyển dược kinh đang tùy ý lật xem, thấy Tầm Mạch Mạch tiến vào liền đặt quyển sách xuống, rót cho mình một chén trà.
"Sư tổ, con đã đến."
Tầm Mạch Mạch đi tới, thấy vậy liền nhanh chóng chạy lại cầm ấm trà rót giúp ông.
Huyền Minh chân nhân mỉm cười nhìn nàng, đang định mở lời thì ánh mắt ông đột nhiên ngưng lại, kinh ngạc hỏi:
"Mạch Mạch, con đã Kim Đan kỳ tầng ba rồi sao?"
"Vâng."
Tầm Mạch Mạch gật đầu, đưa chén trà tới cho Huyền Minh chân nhân.
"Sư tổ, mời uống trà."
Lúc này, Huyền Minh chân nhân nào còn tâm trí uống trà, hai ngón tay ông kẹp lấy cổ tay nàng, dò xét mạch đập, bình tĩnh kiểm tra. Một lát sau, ông buông tay, trên gương mặt là vẻ ngạc nhiên thay cho nỗi lo lắng ban đầu.
"Con vào Xích Vũ bí cảnh chưa đến một tháng, làm sao lại tiến giai nhanh như vậy?"
Nếu không phải vừa rồi kiểm tra thấy nàng đã củng cố căn cơ, linh lực thuần hậu, ông còn tưởng nàng tu luyện công pháp tà môn gì đó để đột phá.
"Kỳ thật con cũng không rõ."
Tầm Mạch Mạch mang vẻ mặt mơ màng đáp.
"Vậy lúc đó con tu luyện thế nào?" Huyền Minh chân nhân hỏi.
"Lúc ấy vì tìm Ngọc Huyền Tinh, con bị linh bạng vạn năm nuốt vào."
Chuyện này Huyền Minh chân nhân cũng biết, Vân Phi Trần cũng vì thế mà rời khỏi Dược lâu.
"Con ở trong linh bạng vạn năm một ngày, vỏ trai đen như mực không nhìn rõ gì, con như nuốt phải một thứ gì đó rồi ngất xỉu. Chờ khi tỉnh dậy thì tu vi đã tăng, nên con cũng không rõ chuyện thế nào."
Đây là lời nàng và Đồ Thanh đã bàn bạc từ trước, vì nguyên nhân thật sự không thể nói ra, lại không có cách giải thích nào khác, đành nói là không biết.
Nghe xong, Huyền Minh chân nhân chau mày suy nghĩ, nhất thời cũng không nghĩ ra nàng đã nuốt phải thứ gì, nhưng chỉ cần điều đó có lợi cho nàng là được.
"Chắc con gặp vận may, ăn phải thiên tài địa bảo trong cơ thể linh bạng vạn năm."
Nếu là bình thường, Huyền Minh chân nhân chắc chắn sẽ hỏi rõ hình dạng thiên tài địa bảo như thế nào, nhưng lúc này còn có chuyện của Vân Phi Trần khiến ông không còn tâm tư để truy hỏi thêm.
"Sư tổ, Vân sư huynh..."
Tầm Mạch Mạch thấy Huyền Minh chân nhân không có ý truy vấn chuyện nàng tăng tu vi liền lập tức chuyển chủ đề sang Vân Phi Trần.
"Phi Trần không sao, chỉ là về nhà một chuyến."
Huyền Minh chân nhân biết Tầm Mạch Mạch tìm mình để hỏi về Vân Phi Trần, liền lấy lý do đã thống nhất với Diệp Hành Chi ra giải thích.
"Nhà hắn xảy ra chuyện nhỏ, phải ở lại một thời gian. Con hãy tập trung tu luyện, không cần lo cho hắn."
Nếu cuối cùng không thể cứu Vân Phi Trần về, sau vài trăm năm sẽ thông báo rằng Vân Phi Trần ngã xuống khi đi lịch luyện. Nghĩ đến khả năng ấy, trong mắt Huyền Minh chân nhân thoáng hiện lên một tia đau thương nhàn nhạt.
Quả báo thật nhãn tiền.
Tầm Mạch Mạch không khỏi cảm thán trong lòng, vừa lừa sư tổ xong lại bị sư tổ lừa lại ngay. Nếu không phải hôm đó nàng nghe được cuộc trò chuyện giữa sư tổ và sư bá, lý do này nàng sẽ tin không chút nghi ngờ.
"Sư tổ, người đừng gạt con, con biết sư huynh đã gặp chuyện. Sư huynh là người tộc Chu Tước phải không?"
Tầm Mạch Mạch nói thẳng.
"Con biết trong thân thể huynh ấy có Chu Tước huyết mạch, ngoài người tộc Chu Tước, ai có thể sở hữu huyết mạch Chu Tước?"
"Con..." Huyền Minh chân nhân ngạc nhiên "Làm sao con biết được?"
"Vân sư huynh từng nói qua. Lúc trước mọi người ép huynh ấy cưới con cũng một phần vì muốn mượn ma khí trong cơ thể con kích phát Chu Tước huyết mạch của huynh ấy."
"Phi Trần cũng kể chuyện đó với con sao?"
Huyền Minh chân nhân kinh ngạc, vì những người biết thân phận Vân Phi Trần là người tộc Chu Tước trong Thập Phương lâu chỉ có ông và Diệp Hành Chi. Không ngờ rằng Vân Phi Trần đã sớm tiết lộ bí mật này cho Tầm Mạch Mạch.
"Nếu con đã biết, sư tổ cũng không giấu con nữa."
Huyền Minh chân nhân thở dài.
"Tộc Chu Tước có phương pháp thức tỉnh huyết mạch vô cùng tàn khốc. Năm xưa, Phi Trần bị đệ đệ phục kích, cướp đi huyết mạch, rơi xuống huyền nhai, may mắn gặp được Hành Chi. Hành Chi mang hắn về Dược lâu chăm sóc nửa năm mới bảo toàn được tính mạng, từ đó hắn không rời khỏi Dược lâu nữa.
Phi Trần khi ấy không chết không chỉ vì gặp được Hành Chi mà còn vì huyết mạch của hắn chưa bị cướp sạch."
Huyền Minh chân nhân tiếp tục nói.
"Đây vừa là điều may mắn, cũng vừa là bất hạnh. Hắn nhờ chưa bị cướp sạch huyết mạch Chu Tước mà sống sót, nhưng vì điều đó mà không thể thoát khỏi số phận của hậu duệ Chu Tước tộc. Mỗi thế hệ chỉ có một người sống sót, bởi..."
"Thế gian chỉ có một con Chu Tước." Tầm Mạch Mạch tiếp lời.
"Không sai."
Trên mặt Huyền Minh chân nhân tràn đầy bi thương.
"Phi Trần đã bị cướp đi một phần huyết mạch, tuy sống sót nhưng tu vi giảm sút nặng nề. Hắn từ Nguyên Anh kỳ đỉnh phong ngã xuống Kim Đan trung kỳ, trùng tu suốt tám trăm năm mới miễn cưỡng đạt Nguyên Anh kỳ tầng năm... Giờ đây, hắn không có cơ hội thắng trong nghi thức thức tỉnh."
Không trách được trước đây Vân sư huynh từng nói tình trạng của hắn đặc thù, thời gian đạt Nguyên Anh kỳ lâu hơn người khác, hóa ra là vì phải trùng tu hai lần.
"Sư tổ, chẳng lẽ không còn cách nào sao?" Tầm Mạch Mạch hỏi.
"Nếu tìm được Chu Tước môn, chúng ta còn có thể đưa Phi Trần về sau nghi thức thức tỉnh. Nhưng Phi Trần chưa từng tiết lộ điều này cho chúng ta, ta tìm khắp nơi cũng không ai biết."
Huyền Minh chân nhân bất đắc dĩ nói.
"Con biết." Tầm Mạch Mạch đợi chính là câu này từ Huyền Minh chân nhân. "Con biết Chu Tước môn ở đâu."
"Con biết sao?"
Huyền Minh chân nhân kinh ngạc. "Làm sao con biết?"
Những người ông quen có những người sống đã cả vạn năm mà cũng không biết, sao Tầm Mạch Mạch lại biết được.
"Sư tổ còn nhớ Đồ Thanh tiền bối không?"
"Nhớ chứ."
Huyền Minh chân nhân đương nhiên nhớ, nhờ phật liên thánh tâm quyết của Đồ Thanh mà kinh mạch của Tầm Mạch Mạch được trị khỏi, Dược lâu còn nợ hắn một ân tình.
"Trong tộc của Đồ Thanh tiền bối có một vị tiền bối quen biết người trong Chu Tước môn, nên hắn biết vị trí của Chu Tước môn."
Để tránh tiết lộ nguyên thần mạnh mẽ của Đồ Thanh, Tầm Mạch Mạch giấu đi chuyện nàng dùng tìm vật trận để xác định vị trí của Vân Phi Trần.
"Nơi đó ở đâu?"
Huyền Minh chân nhân kích động đứng lên.
"Ở Nam sơn, sau một hẻm núi khuất."
Tầm Mạch Mạch không quen thuộc địa hình Huyền Linh giới, chỉ biết mình đã qua một hẻm núi, địa chỉ cụ thể là do Khê Cốc cung cấp cho nàng.
"Con chắc chắn chứ?" Huyền Minh chân nhân xác nhận lại.
"Vâng." Tầm Mạch Mạch gật đầu.
Huyền Minh chân nhân bước qua lại trước thư án, dường như đang suy xét bước đi tiếp theo. Một hồi sau, ông dừng lại và nói với Tầm Mạch Mạch.
"Mạch Mạch, ta cùng sư bá con sẽ đến Chu Tước môn, con ở Dược lâu chờ tin tức."
Tầm Mạch Mạch gật đầu đồng ý.
"Sư tổ, Vân sư huynh có thể trở về không?"
"Ta cũng không biết." Huyền Minh chân nhân lắc đầu. "Chỉ có thể cố gắng hết sức, thành bại phó mặc trời xanh."
"Sư tổ, con nghe nói ở nơi lửa cháy có khả năng có trứng phượng hoàng, có thể kích phát Chu Tước huyết mạch."
Tầm Mạch Mạch nhắc nhở, biết với sức lực của mình không thể lấy được trứng phượng hoàng, nhưng sư tổ thì có lẽ.
"Điều này cũng là do Đồ Thanh nói với con?"
"Vâng."
Huyền Minh chân nhân vốn đã biết đến sự tồn tại của trứng phượng hoàng. Năm đó, khi giúp Vân Phi Trần thức tỉnh huyết mạch, họ đã thử mọi phương pháp. Cuối cùng chính Vân Phi Trần nói rằng nếu có thể lấy được trứng phượng hoàng ở nơi lửa cháy, thì may ra còn có thể kích phát, còn các phương pháp khác đều vô dụng.
Xem ra, vị tiền bối trong tộc của Đồ Thanh quả thật có mối liên hệ sâu đậm với tộc Chu Tước, bởi vậy mới có thể biết nhiều bí mật như vậy. Chỉ tiếc rằng, trứng phượng hoàng không phải dễ lấy được như thế, bằng không tộc Chu Tước đã chẳng cần mỗi đời đều phải dùng phương pháp tàn nhẫn để thức tỉnh huyết mạch.
Tầm Mạch Mạch rời khỏi tàng thư lâu, trở về phòng nhỏ bên vách núi.
"Đã nói cho Huyền Minh chân nhân?"
Đồ Thanh hỏi.
"Vâng." Tầm Mạch Mạch đáp. "Sư tổ cùng sư bá đã xuất phát đi Chu Tước môn, hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi."
"Những gì cần làm nàng đều đã làm."
Đồ Thanh thấy tâm trạng nàng không vui, liền an ủi.
"Ta biết."
Trong lòng Tầm Mạch Mạch rõ ràng, mọi thứ nàng có thể làm đều đã làm, lo lắng thêm cũng chẳng có ích. Giờ đây, điều duy nhất có thể làm là chờ đợi.
"Nếu cảm thấy nhàm chán không có việc gì thì đi Khí lâu mượn phòng luyện khí."
Đồ Thanh dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán nàng.
"Pháp khí bản mạng nàng còn muốn hay không?"
"Muốn, muốn chứ."
Tầm Mạch Mạch vội vàng ôm đầu đáp lại.
"Ta sẽ lập tức đi Khí lâu."
"Trời đã tối rồi, ngày mai hẵng đi."
Đồ Thanh ngăn Tầm Mạch Mạch đang vội vã muốn ra ngoài, dừng một chút rồi nói thêm.
"Đêm nay đến phòng ta."
Tầm Mạch Mạch ngẩng đầu lên, "Đến phòng chàng vào ban đêm?" Có ý gì? Chẳng lẽ muốn... làm gì đó?
"Sao vậy?" Đồ Thanh nghi hoặc quay lại nhìn.
"Không, được thôi."
Tầm Mạch Mạch cắn răng, mặt đỏ bừng, đáp ứng.
Thấy nàng đồng ý, Đồ Thanh liền về phòng. Luyện chế pháp khí cần tiêu hao một lượng lớn linh khí, và quá trình không thể bị gián đoạn nên trước khi bắt đầu luyện chế, hắn cần củng cố linh lực.
Tầm Mạch Mạch nhìn sắc trời đã chuyển tối, nghĩ đến chuyện ban đêm, nàng liền xoay người đi tắm.
Lần tắm này kéo dài một canh giờ, khi nàng bước ra thì trên người đã mặc y phục tuyết trắng, tóc dài xõa xuống, đứng trước cửa phòng Đồ Thanh.
Mặt đỏ bừng, Tầm Mạch Mạch chậm chạp không gõ cửa.
Thật kỳ lạ, trong lòng nàng không hề phản đối, nhưng tại sao lại không dám mở cửa?
Tầm Mạch Mạch cắn nhẹ môi, hít sâu một hơi, cuối cùng đưa tay đặt lên cửa.
"Nàng đứng ở cửa làm gì? Định làm môn thần sao?"
Cánh cửa đồng thời mở ra, giọng Đồ Thanh không kiên nhẫn truyền đến.
Từ lúc nàng đến trước cửa phòng, Đồ Thanh đã cảm nhận được, vốn tưởng rằng nàng sẽ vào ngay, nào ngờ nàng đứng đó mãi không nhúc nhích.
Đồ Thanh mất kiên nhẫn, đành tự mình mở cửa phòng.
"Ta... ta..."
"Sao lại ăn mặc như thế này?"
Lúc này, Đồ Thanh mới nhìn rõ, Tầm Mạch Mạch mặc một lớp áo tuyết trắng mỏng, tóc dài xõa tung, còn đọng hơi nước, gò má đỏ ửng, đôi mắt xấu hổ lấp lánh.
Cảnh tượng này... hình như có chút quen thuộc.
Lần trước ở Hương An thành, Tầm Mạch Mạch cũng từng cố quyến rũ hắn như vậy.
"Lại định dụ dỗ ta."
Đồ Thanh hơi nhếch môi, nhưng lời nói ra lại tỏ vẻ chê bai.
"?"
Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, cuối cùng cũng nhận ra có điều không đúng.
"Ta đã nói, nàng muốn gì thì cứ trực tiếp biểu đạt, chỉ cần không quá đáng, ta sẽ thỏa mãn, không cần dùng cách này."
Dù Đồ Thanh ưa thích cách nói thẳng thắn, nhưng sự quyến rũ mơ hồ thế này cũng không phải tệ.
"Ta... ta..."
Lúc này Tầm Mạch Mạch mới hiểu, bản thân có lẽ đã hiểu lầm. Nàng muốn giải thích nhưng chỉ kịp nói vài từ, đã bị cuốn vào một vòng tay ấm áp trong lồng ngực rắn chắc.
Sau đó...
Nàng bị Đồ Thanh đè xuống giường, đón nhận những nụ hôn cuồng nhiệt, tuy có chút hoảng hốt nhưng không hề né tránh.
Khởi đầu có chút ngoài ý muốn, nhưng kết quả này nàng đã sớm chuẩn bị. Điều duy nhất nàng không ngờ tới là cầu béo phu quân thường ngày thẹn thùng, chỉ hôn một cái đã xấu hổ muốn nổ nguyên thần, lại không hề biết tiết chế khi ở trên giường.
"Không cần..."
Đêm nay, câu nàng nói nhiều nhất chính là hai chữ này.
Nhưng dù có làm nũng, nỉ non, cầu xin cũng không chút tác dụng.
"Là nàng quyến rũ ta trước, không được phép nói "không cần.""
Đồ Thanh thì thầm bên tai nàng, nói như thế.