Tại Chu Tước môn, họ đang thử nghiệm với Thiên Cơ trận, một linh trận cổ xưa được bảo tồn qua thời gian, được họa bởi những người có linh lực cực kỳ tinh thuần. Thái Sơ Điệp vô cùng thích hợp với năng lượng này, bay múa trên trận đồ để tìm đường vào.
Theo từng chuyển động của Thái Sơ Điệp, trận đồ phức tạp dần hiện ra trước mắt Tầm Mạch Mạch.
Trận pháp phức tạp trên thế gian đều được xây dựng từ những trận pháp đơn giản hơn. Sự khác biệt nằm ở chỗ các trận đồ phức tạp tập hợp nhiều loại trận đồ hỗ trợ với sức mạnh và cường độ khác nhau.
Nếu có thể tìm ra toàn bộ trận pháp, có thể hiểu được cách vận hành của chúng.
Ví dụ, nếu trong trận đồ có lôi trận và bên cạnh có hỏa trận, thì trận đồ này có hai tầng công kích: lôi và hỏa.
Công kích của Thiên Cơ trận rất đơn giản, chỉ có cửu minh lôi hỏa. Nói cách khác, linh trận sư đã vẽ nên trận đồ này bằng cách chồng nhiều trận pháp khác nhau để tạo thành cửu minh lôi hỏa biến dị. Việc tìm ra con đường không kích động trận pháp chính là cửa sinh.
Có mục tiêu rõ ràng, Thiên Cơ trận trong mắt Tầm Mạch Mạch đã phân thành hai: khu vực có hỏa trận và khu vực không có hỏa trận. Các điểm có hỏa trận sáng lên như những ngôi sao trên bầu trời.
"Tìm được!" Tầm Mạch Mạch đột nhiên mở to mắt.
Lúc này, đã hai canh giờ trôi qua kể từ khi bọn họ bước vào nơi này, Vân Phi Trần vẫn không hề lên tiếng làm phiền nàng.
Trong lòng hắn không mong Tầm Mạch Mạch có thể giải được trận đồ, chỉ đơn giản là nàng muốn thử sức nên hắn mới mang nàng tới đây.
Giờ phút này, khi nghe nàng nói đã tìm được cửa sinh, hắn không khỏi kinh ngạc.
"Sư huynh, cửa sinh tìm được, huynh có dám đi vào không?" Tầm Mạch Mạch nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc trên gương mặt Vân Phi Trần liền nở một nụ cười tươi tắn.
"Có gì không dám?" Vân Phi Trần lạnh nhạt đáp, có vào Thiên Cơ trận hay không, hắn cũng không tổn thất gì.
"Tốt lắm, huynh đi theo ta." Tầm Mạch Mạch nói, nâng chân muốn bước vào.
Vân Phi Trần đưa tay kéo nàng lại. "Đã tìm được cửa sinh, muội nói cho ta, ta đi qua bình an rồi muội hãy vào."
Tầm Mạch Mạch hiểu hắn không hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của nàng, sợ nàng đi vào gặp nguy hiểm nên muốn đi trước dò đường.
"Sư huynh, ta đã hứa với sư tổ sẽ chờ cửa vị diện mở để đón mẫu thân, cũng đã hứa với Đồ Thanh rằng trước khi hoàn thành khế ước sẽ không dễ dàng chết đi, cho nên ta sẽ không mạo hiểm."
Tầm Mạch Mạch nói.
"Hơn nữa trận pháp này phức tạp, không có ta thì một mình huynh cũng không thể đi qua."
Vân Phi Trần giật mình.
"Sư muội theo sát ta, đừng đi sai."
Tầm Mạch Mạch tự tin cười, xoay người bước vào trong trận.
Vân Phi Trần vội vàng theo sau.
Ban đầu, Vân Phi Trần lo lắng từng bước đi, sợ mình đi nhầm sẽ kích động bốc hỏa. Nhưng so với sự khẩn trương của hắn, Tầm Mạch Mạch lại rất thong thả, mỗi bước đều kiên định, trong sương trắng mờ mịt xác định rõ mình cần đi đến đâu.
Một bước rồi một bước, cho đến khi sương tan, hiện lên truyền tống trận phía trước.
Vân Phi Trần cảm thấy ngón tay mình run lên, trong lòng chấn động: vậy là họ đã qua được? Chưa từng có ai ở Chu Tước môn giải được trận đồ này, bản thân hắn đã thành công?
"Sư huynh, chúng ta đã đến." Tầm Mạch Mạch vui vẻ tuyên bố.
Vân Phi Trần ngây ngốc gật đầu, như thể mình vẫn còn đang trong mộng.
"Đi thôi."
Tầm Mạch Mạch bước vào truyền tống trận.
Vân Phi Trần không vội vàng bước theo, mặc dù hắn biết bước vào sẽ dẫn đến nơi lửa cháy để lấy được máu phượng hoàng.
"Sư muội, truyền tống trận không thể quay lại."
Tầm Mạch Mạch hơi nhíu mày, kinh ngạc. "Huynh còn muốn trở về?"
Vân Phi Trần giật mình, sau đó lắc đầu.
"Không phải."
"Kia còn không chạy nhanh."
Tầm Mạch Mạch thúc giục nói.
Vân Phi Trần bước vào, rót linh lực khởi động trận pháp.
Nhất thời, toàn bộ linh khí hệ hỏa trong Chu Tước môn tập trung về phía này, kinh động tất cả mọi người trong môn.
Mọi người không kìm lòng được nhìn về phía nội môn, đoán được chuyện gì đang xảy ra, trên mặt đều không thể tin nổi.
Trước nghi thức thức tỉnh lại có người khởi động truyền tống trận để đi đến nơi lửa cháy?
Khi truyền tống trận vừa khởi động, một bóng dáng lao đến trước Thiên Cơ trận, như thể mất hồn hô.
"Không thể nào, không thể nào, không có ai giải được Thiên Cơ trận trước ta."
"Là đại ca?"
Cơ Hồi lúc này đi đến, nhìn Mộ Vân như phát điên mà hỏi.
"Không thể nào, không thể nào, truyền thừa Vô Định chân nhân là của ta, là của ta."
Bỗng nhiên, Mộ Vân lao vào Thiên Cơ trận, Cơ Hồi nhanh tay kéo người lại.
Tầm Mạch Mạch chỉ cảm thấy một trận choáng váng, lúc mở mắt đã ở một địa phương xa lạ, xung quanh là một mảnh đất khô cằn cháy đen. Đất khô nứt nẻ, trong những vết nứt còn có khói thoát ra, những khe nứt lớn còn nhìn thấy dung nham di chuyển phía dưới.
"Nơi này là nơi lửa cháy." Vân Phi Trần cũng là lần đầu tiên đến đây nhưng hắn lập tức nhận ra bởi vì trong máu kích động như có thứ gì đó kêu gọi. Mà Tầm Mạch Mạch chỉ nhìn xung quanh liền lấy Linh Lung thạch trên cổ liên hệ Đồ Thanh.
"Phu quân, phu quân có thể nghe được ta nói chuyện sao? Ta hiện đang ở nơi lửa cháy." Tầm Mạch Mạch cảm nhận được Linh Lung thạch phản ứng liền báo cáo vị trí của mình trước, đang định giải thích vì sao mình lại ở đây thì nghe được thanh âm Đồ Thanh.
"Tầm Mạch Mạch, nàng chờ đó cho ta. Lại chạy ta đánh gãy chân nàng." Xong rồi, quả nhiên tức giận! Tầm Mạch Mạch cười khổ gãi gãi đầu nhưng cũng không lo lắng lắm, dù sao phu quân sẽ không đánh gãy chân nàng, cùng lắm chỉ mắng mấy câu.
"Nơi đó là cửa vào." Vân Phi Trần chỉ miệng núi lửa đang phun ra hơi nóng cách đó không xa.
"Trận pháp ở phía dưới nham thạch nóng chảy?" Tầm Mạch Mạch ý thức được điều gì.
"Đúng." Điều này Vân Phi Trần cũng không ngờ, hắn vốn tưởng rằng linh trận ở phía trên nham thạch nóng chảy. Dù sao, trừ bỏ tộc nhân chu tước, người thường rất khó hành động dưới dung nham. Tầm Mạch Mạch phá Thiên Cơ trận cần hơn hai canh giờ, trận pháp nơi này chỉ có hơn chứ không kém. Mà năng lực của hắn chỉ có thể ở dưới dung nham nửa canh giờ, hắn không có biện pháp giúp nàng có đủ thời gian. Chẳng lẽ bọn họ thật vất vả tới được đây lại chỉ có thể đứng nhìn sao?
"Mạch Mạch, bên ngoài có hai cái trận pháp, muội có thể phá không?" Bọn họ thông qua truyền tống trận trong Chu Tước môn đến thẳng đây, không cần phá trận bảo vệ bên ngoài.
"Nếu có đủ thời gian, có thể." Tầm Mạch Mạch đáp.
"Vậy là tốt rồi." Vân Phi Trần cười nói với Tầm Mạch Mạch.
"Chờ ta đi xuống, muội liền ra ngoài đi."
"Sư huynh có ý gì?" Dưới dung nham có trận pháp, nàng đi rồi, ai tới phá trận?
"Muội muốn phá trận cần ít nhất hai canh giờ mà ta chỉ có thể dừng lại nửa canh giờ phía dưới, không đủ thời gian cho muội phá trận." Vân Phi Trần giải thích.
"Nhưng ta đã đến đây, không cam tâm đi về như thế." Tầm Mạch Mạch có thể rời nơi lửa cháy về Dược lâu nhưng hắn không lấy được máu phượng hoàng thì chỉ có một con đường chết. Hắn cũng có thể ở chỗ này tu luyện, người Chu Tước môn không thể đến đây được nhưng chu tước thế hệ này không thức tỉnh, để ép hắn ra ngoài sẽ làm khó Dược lâu, cũng không tha cho Tầm Mạch Mạch.
"Huynh tính một người đi xuống?" Tầm Mạch Mạch nhíu mày.
Vân Phi Trần gật đầu.
"Trở về tương tàn đồng tộc không bằng ở lại chỗ này. Nơi này là nơi cả tộc ta hướng tới, chết ở đây cũng là chết có ý nghĩa."
"Huynh nói rất đúng." Tầm Mạch Mạch trầm ngâm rồi đồng ý gật đầu.
Vân Phi Trần thấy nàng không phản đối liền nhẹ nhàng thở ra, hắn chỉ sợ nàng không chịu rời đi một mực muốn xuống cùng mình. Tiếp theo hắn lấy túi càn khôn đưa cho Tầm Mạch Mạch.
"Mạch Mạch, đồ của Dược lâu muội giúp ta trả lại sư tôn, giúp ta nói với người... Mạch Mạch?" Vân Phi Trần chưa bàn giao xong hậu sự thì đã thấy Tầm Mạch Mạch chẳng những không nhận túi càn khôn còn trực tiếp đến miệng núi lửa.
Vân Phi Trần phát hoảng đuổi theo, đem người ngăn lại ở khoảng cách miệng núi lửa chừng ba bước.
"Muội làm cái gì?" Vân Phi Trần hỏi.
"Phá trận." Tầm Mạch Mạch nói một cách đương nhiên.
"Ta vừa rồi nói không phải muội cũng đồng ý sao? Ta không có khả năng cho muội đủ thời gian phá trận."
"Ta biết, cho nên ta cũng không định đi xuống."
Vân Phi Trần ngốc một chút, hỏi.
"Không đi xuống làm sao muội phá trận?"
"Ta tìm người đến hỗ trợ." Tầm Mạch Mạch cười thần bí, bàn tay nắm Linh Lung thạch trên ngực.
Linh Lung thạch lóe hồng quang. Vân Phi Trần muốn hỏi nơi này trừ bỏ hai người bọn họ còn có ai có thể vào, liền thấy một viên cầu tối đen có hai con mắt đỏ tươi đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.
"Ai?" Vân Phi Trần chắn trước người Tầm Mạch Mạch.
"Tránh ra!" Đồ Thanh đang tức giận, thấy Vân Phi Trần càng giận.
"Sư huynh, đây là Đồ Thanh tiền bối." Tầm Mạch Mạch vội vàng lên tiếng giải thích.
Tay cầm kiếm của Vân Phi Trần run lên, trơ mắt nhìn viên cầu lướt qua hắn, đứng trước mặt Tầm Mạch Mạch, biến thành hình dáng có chút quen thuộc.