Dù gì truyền thừa phong ấn ở nơi lửa cháy đã rất nhiều năm, ngay cả người của Chu Tước môn cũng không rõ ràng lắm. Nếu không phải hậu duệ truyền thừa, sao có thể biết chi tiết như vậy?
"Ngài sao lại chắc chắn như vậy?" Tầm Mạch Mạch hỏi.
Truyền thừa là vật vô chủ, qua thời gian lâu dài, muốn xác định thuộc về tông môn nào đều không có dấu vết rõ ràng.
"Ngươi biết Vô Định chân nhân?" Đồ Thanh đoán, có lẽ với sinh mệnh dài lâu của Ám Ma tộc, có tộc nhân nào đó quen biết Vô Định chân nhân mà Khê Cốc từng nghe qua.
"Không có." Khê Cốc lắc đầu, sau đó khoanh chân ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà. "Ta suy đoán từ thời gian thôi."
Nhấp một ngụm trà, Khê Cốc nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng. "Linh trà bao nhiêu năm rồi mà sao nhạt thế này?"
"Ách... đây là ta tự trồng, hơn trăm năm rồi." Đây là linh dược Tầm Mạch Mạch gieo trước khi bế quan. "Để ta đi pha cho ngài một ấm khác."
"Không cần." Đồ Thanh cản lại Tầm Mạch Mạch, cười lạnh. "Tế phẩm nhà ta trồng trà, cho ngươi uống là tốt lắm rồi, còn dám bắt bẻ."
"..." Khê Cốc nhìn ra ý nghĩ trong lòng Đồ Thanh, lập tức không làm kiêu nữa. Với tu vi của hắn, linh trà là thú vui, còn tác dụng thì chẳng khác nước trắng là bao.
"Không sao, không sao. Linh trà ngàn năm cũng không bằng linh trà tiểu mười hai tự tay trồng, ngày đêm chăm sóc. Khó trách tiểu Thanh lại thích." Khê Cốc cười nói.
Tầm Mạch Mạch thẹn thùng cười nhẹ, thầm nghĩ Khê Cốc tiền bối thật biết nói chuyện, cường đại, soái khí, EQ cao, lại còn bảo vệ người của mình. Hoàn mỹ như vậy, không hiểu sao Trần Tuyết Dung lại phản bội.
Đồ Thanh nếu có một nửa EQ của Khê Cốc tiền bối, không cần tế phẩm khế ước, nàng cũng nguyện gả cho không.
Khi nàng đang mơ màng, bất chợt cảm thấy tay tê rần, bị Đồ Thanh kéo lại về bên người.
"Tiếp tục nói về truyền thừa." Đồ Thanh nhắc Khê Cốc.
"Lời dối trá của Trần Tuyết Dung kỳ thực rất dễ xuyên thủng." Khê Cốc chậm rãi nói. "Chu Tước môn đã tồn tại lâu hơn Lưu Quang tông rất nhiều, và nơi lửa cháy vẫn luôn được Chu Tước môn bảo hộ. Có thể nói, khi Lưu Quang tông thành lập, truyền thừa đã ở nơi lửa cháy rồi. Vậy thì sao có thể là của Lưu Quang tông được?"
Nghe Khê Cốc giải thích, hai người lập tức hiểu ra.
"Vậy làm sao Trần Tuyết Dung biết nơi lửa cháy có truyền thừa, còn biết danh hiệu Vô Định chân nhân?" Tầm Mạch Mạch hỏi.
"Vô Định chân nhân lưu lại truyền thừa linh châu chắc chắn là muốn hậu nhân kế thừa, nên chắc chắn sẽ để lại manh mối." Đồ Thanh suy đoán. "Có lẽ Trần Tuyết Dung tìm được manh mối này ở đâu đó."
"Đúng vậy." Khê Cốc gật đầu. "Lưu Quang tông nổi tiếng về trận pháp, nên đệ tử các môn phái khác khi gặp trận pháp khó giải đều tìm đến họ nhờ giúp đỡ. Có lẽ nàng ta vô tình tìm thấy tin tức trong một bí cảnh nào đó. Tuy nhiên, với bản tính cao ngạo của mình, Trần Tuyết Dung sẽ không dễ động lòng, vậy mà nàng ta lại muốn truyền thừa này đến vậy..." Khê Cốc nhìn Tầm Mạch Mạch, nửa đùa nửa thật chúc mừng. "Tiểu mười hai, chúc mừng, truyền thừa của ngươi không tầm thường rồi."
"..."
Tầm Mạch Mạch ngẩn ra một lúc, rồi nói, "Truyền thừa của ta tuy trận pháp tinh xảo, nhưng không có giá trị ngịch thiên gì."
"Nàng mới giải được một nửa truyền thừa thôi." Đồ Thanh nhắc nhở.
Nghe vậy, Tầm Mạch Mạch mới nhớ ra rằng vì thần thức chưa đủ, nàng chỉ mới cởi bỏ một nửa truyền thừa.
"Nếu truyền thừa thật sự có thứ mà Trần Tuyết Dung không thể không có, vậy chẳng phải nàng ta sẽ không bỏ qua cho ta sao?"
Khê Cốc đang uống trà bị Đồ Thanh liếc một cái khiến suýt sặc, vội vàng chột dạ giải thích, "Ta đã cảnh cáo nàng ta rồi, nếu còn làm phiền các ngươi, ta sẽ hủy Phá Ma cầm. Nàng ta nhờ cây đàn này mới có thể ngồi lên vị trí tông chủ, hẳn là sẽ không dám làm chuyện thiếu suy nghĩ đâu. Trong thời gian tới, ta sẽ để mắt đến nàng ta, cho đến khi nàng ta về Lưu Quang tông, không để nàng gây phiền phức cho các ngươi."
"Ngươi năm đó..." Đồ Thanh nhìn Khê Cốc hỏi, "Vì sao lại giải trừ khế ước?"
Khê Cốc ngẩn ra một chút, liếc nhìn Tầm Mạch Mạch, thấy nàng cũng tò mò, rồi đáp, "Bởi vì ta may mắn hơn ngươi, sớm gặp một tế phẩm giống như tiểu mười hai."
"Không giống nhau." Đồ Thanh phủ định ngay. "Tế phẩm của ngươi phản bội."
"..."
Tầm Mạch Mạch nghe vậy cũng chỉ biết cạn lời. Câu nói này quả thực quá độc.
Khê Cốc nghẹn họng, khó thở. "Ta khen thê tử ngươi, ngươi lại còn dỗi ta sao?"
"Đó là khen à?" Đồ Thanh hừ lạnh. "Ngươi lại đem Tầm Mạch Mạch ra so sánh với tế phẩm phản bội của ngươi."
Tầm Mạch Mạch cúi đầu bưng ly trà, nhẹ nhấp một ngụm, không có ý định tham gia vào cuộc so sánh tế phẩm của hai vị Ám Ma. Nhưng nghe Đồ Thanh đánh giá mình cao như vậy, lòng nàng không nhịn được ngọt ngào, đến nước trà cũng thấy ngọt hơn vài phần.
Khê Cốc vốn định nhắc rằng mình bên nhau với tế phẩm cả mấy ngàn năm rồi bị phản bội, còn Đồ Thanh chỉ mới bên Tầm Mạch Mạch được bao lâu. Nhưng lời này nói ra chẳng khác nào nguyền rủa, hắn chỉ biết ngậm miệng, héo hắt.
Nhìn Tầm Mạch Mạch hai má ửng hồng cúi đầu, Khê Cốc chợt nảy ra ý nghĩ. Hắn thầm nghĩ tiểu tử Đồ Thanh này giỏi giấu mặt, không chỉ EQ cao hơn trước mà còn phúc hắc, nương theo hắn để giành điểm trước mặt tiểu mười hai. Một thời gian không gặp, tên nhóc này đúng là có tiến bộ.
Đồ Thanh thấy Khê Cốc nhìn mình bằng ánh mắt tựa như phụ thân nhìn nhi tử trưởng thành, không khỏi thấy khó chịu.
"Nếu định nhìn chằm chằm Trần Tuyết Dung, còn không mau đi?"
"Đi đi." Khê Cốc cười, hiểu ý, lập tức đứng dậy, chỉnh lại áo lông chồn. Trước khi đi còn dặn dò Tầm Mạch Mạch, "Tiểu mười hai, Trần Tuyết Dung tâm cơ thâm trầm, nàng ta nói gì cũng đừng tin, nhất là về khế ước."
Khê Cốc muốn nói nhiều thêm nhưng vì cũng là Ám Ma, nói nhiều lại không hợp, nói nhiều quá ngược lại không hiệu quả. Nhưng vẫn lo Trần Tuyết Dung sẽ ảnh hưởng đến Tầm Mạch Mạch, khiến Đồ Thanh đi vào vết xe đổ của mình.
"Khê Cốc tiền bối yên tâm, ta sẽ không." Tầm Mạch Mạch cười, lắc đầu.
Khê Cốc mỉm cười, không nói thêm, nhảy lên một cái, độn quang bay đi.
"Trần Tuyết Dung nói cũng không phải tất cả đều giả." Khê Cốc độn quang còn chưa khuất tầm mắt, Đồ Thanh đã phá đám.
Tầm Mạch Mạch giật mình, khó hiểu nhìn hắn.
"Nàng ta nói về đặc điểm của Ám Ma, phần lớn là sự thật. Nàng thật sự là tế phẩm cuối cùng của ta, không có nàng thì ta không thể thoát ma thành tiên." Đồ Thanh tiếp lời.
"Chàng sao tự nhiên lại nói chuyện này?" Tầm Mạch Mạch nghi hoặc hỏi.
"Những việc này sau này nàng đều sẽ biết. Để Trần Tuyết Dung nói ra hay để nàng tự đoán không bằng để ta nói thẳng. Ta đã nói rồi, khi quyết định chọn nàng làm tế phẩm, ta đã chuẩn bị tâm lý."
"Ám Ma các chàng..." Tầm Mạch Mạch ngừng một lát, rồi hỏi, hơi xót xa. "Có phải mỗi lần ký kết khế ước đều chuẩn bị tâm lý bị phản bội?"
Đồ Thanh không trả lời, chỉ nhìn nàng chăm chú, môi khẽ mím lại, hàm dưới căng chặt.
Tầm Mạch Mạch đưa tay nắm lấy bàn tay Đồ Thanh, mười ngón đan xen.
"Ta thật sự rất đơn giản, chỉ cần chàng tốt với ta, ta sẽ tốt với chàng. Chẳng sợ, chàng dùng khế ước trói buộc ta."
Đồ Thanh siết chặt tay kéo nàng vào trong lòng, một tay khác vòng qua eo nàng giữ chặt.
"Lại muốn được khen thưởng sao?" Hơi thở của Đồ Thanh bỗng trầm đục hơn vài phần.
"..."
Tầm Mạch Mạch không biết nói gì. Dù biết những lời của nàng làm chàng vui vẻ, nhưng cách chàng nói lại khiến nàng cảm thấy như thể mình quá thực dụng. Quan trọng nhất là... nàng có thể đổi một cách khen thưởng khác không?
Nhưng thực tế chứng minh, là người tiếp nhận khen thưởng, nàng không có quyền từ chối.
Thái Hư Tông.
Đoạn Minh Hiên đang trò chuyện với sư huynh đồng môn Đỗ Trạch.
"Nghe nói lần này Trần tông chủ đến làm khách, sẽ lưu lại vài danh ngạch tiến vào khu săn ma." Đỗ Trạch đột nhiên lên tiếng.
Đoạn Minh Hiên ngạc nhiên.
"Sư huynh nói vậy là có ý gì?"
"Đoạn sư đệ, chuyện Cổ sư muội thích ngươi cả tông môn đều biết, chi bằng ngươi đi hỏi giúp chúng ta?" Đỗ Trạch cười ranh mãnh. "Ngươi yên tâm, sư huynh đây sẽ không tranh danh ngạch với ngươi, chỉ tò mò muốn biết lần này Trần tông chủ lưu lại bao nhiêu danh ngạch, xem có đến lượt mình hay không."
Đoạn Minh Hiên nhăn mày.
"Sư huynh nói vậy là không phải. Nếu có danh ngạch, sư tôn sẽ tự sắp xếp."
"Ngươi thử nghĩ mà xem, Trần tông chủ đã tự thân đến trị thương cho Từ sư thúc, đủ thấy vẫn coi trọng sư thúc. Lần này danh ngạch vào khu săn ma của Thái Hư Tông chúng ta chắc chắn sẽ có phần của sư thúc." Đỗ Trạch giải thích. "Dù Trần tông chủ không cho, nhưng Phương Mạn Nhi là nghĩa nữ cũng sẽ lưu lại một vài. Từ sư thúc vừa trị thương xong còn cần nghỉ ngơi, Cổ sư muội chắc chắn sẽ dành danh ngạch cho ngươi."
"Sư huynh!" Đoạn Minh Hiên cau mày, ngắt lời Đỗ Trạch.
"Được rồi, không nói nữa." Đỗ Trạch thấy Đoạn Minh Hiên nóng nảy, lập tức thức thời không nhắc đến nữa. "Cũng thật kỳ lạ, Cổ sư muội vừa xinh đẹp lại tư chất không tồi, tình cảm với ngươi sâu đậm, sao ngươi lại không thích?"
"Nàng chỉ là sư muội của ta." Đoạn Minh Hiên đáp.
"Lần trước ta nghe tam sư đệ nói, ngươi gặp một vị sư muội khác ở Xích Vũ bí cảnh, thái độ đó..."
"Đại sư huynh." Một giọng nữ thanh thoát vang lên, ngắt lời Đỗ Trạch.
Hai người xoay người lại, thấy người đến, Đỗ Trạch cười rồi đấm nhẹ vào vai Đoạn Minh Hiên.
"Nói người, người liền tới, ta đi trước." Đỗ Trạch chào Cổ Thanh Linh rồi một mình rời đi.
"Đại sư huynh." Cổ Thanh Linh chạy đến trước mặt Đoạn Minh Hiên, nói: "Ta vừa đến động phủ tìm huynh, đạo đồng nói huynh ở Kiếm Phong."
"Có việc gì sao?" Đoạn Minh Hiên hỏi.
Cổ Thanh Linh không trả lời ngay mà nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai, nàng lấy từ túi càn khôn ra một lệnh bài xanh biếc. "Cái này..."
"Đây là gì?" Đoạn Minh Hiên chưa từng thấy qua thứ này.
"Lệnh bài tiến vào khu săn ma." Cổ Thanh Linh nói, sau đó đưa lệnh bài vào tay Đoạn Minh Hiên, dùng tay mình che lại không để lộ ra. "Huynh mau cất vào, đừng để ai thấy."
Vừa lúc trước Đỗ Trạch còn nói với hắn về danh ngạch vào khu săn ma, giờ Cổ Thanh Linh lại tặng lệnh bài cho hắn, Đoạn Minh Hiên tuy bình tĩnh nhưng vẫn không giấu nổi kinh ngạc.
Cổ Thanh Linh thấy hắn không động, vốn định thúc giục, nhưng cảm giác được nắm tay khiến nàng luyến tiếc, nên không nói thêm.
"Thứ này quá quý giá, ta không nhận." Đoạn Minh Hiên hoàn hồn, liền rút tay lại, trả lệnh bài cho Cổ Thanh Linh.
"Đại sư huynh!" Cổ Thanh Linh kinh ngạc, vội nói. "Năm đó khi cửa vị diện mở, Thiên Linh thạch bị Mạch Mạch muội muội đoạt, phụ thân sợ ta không được chọn để lên Thiên Linh giới, nên mới dặn huynh nắm tay ta. Các trưởng lão thượng giới thấy quan hệ chúng ta thân mật sẽ nể huynh tư chất phi phàm mà đưa ta vào Thiên Linh giới. Ta quả thật đã vào được."
"Chuyện đó chẳng là gì cả." Đoạn Minh Hiên đáp, đó là chuyện sư tôn giao phó, hắn cũng không thể từ chối.
"Sao có thể là chẳng là gì được. Nếu không nhờ đại sư huynh, ta có lẽ đã không qua được cửa vị diện, không thể sớm gặp lại mẫu thân, thậm chí không chắc đã tu luyện đến đỉnh Nguyên Anh kỳ mà phi thăng." Cổ Thanh Linh tiếp tục nói. "So với chuyện đó, lệnh bài này chẳng là gì cả. Đây là do Mạn Nhi muội muội cho ta, không tốn chút công sức nào."
"Vậy ngươi cứ giữ lại, lần sau đi tiếp cũng được." Đoạn Minh Hiên nói. Một lệnh bài chỉ có thể vào một lần, nàng giữ lại thì lần sau có thể đi nữa.
"Dù muội có nhờ huynh giúp cũng không được sao?" Cổ Thanh Linh thấy hắn từ chối, lập tức lo lắng.
"Giúp gì?" Đoạn Minh Hiên ngẩn ra.
"Ta từng nói với huynh, ta muốn phụ thân cũng phi thăng." Cổ Thanh Linh nói. "Phụ thân thiên tư trác tuyệt, nếu không phải vì... vị kia, hẳn đã sớm phi thăng. Ta nghe Mạn Nhi muội muội nói trong khu săn ma có một loại linh thảo có thể phá tâm ma sau khi luyện chế. Ta muốn tìm loại linh thảo này, chờ khi cửa vị diện mở thì đưa cho phụ thân. Nếu vị kia giải được tâm ma, chắc sẽ đồng ý cởi bỏ khế ước song tu. Đến lúc đó, phụ thân có thể phi thăng, đoàn tụ cùng mẫu thân."
"Tâm ma có thể dùng đan dược để giải sao?" Biểu cảm của Đoạn Minh Hiên rốt cuộc cũng có chút biến đổi.
"Không phải hoàn toàn như vậy." Cổ Thanh Linh giải thích. "Mạn Nhi muội muội nói tâm ma vốn vô hình, nhưng loại dược thảo này có thể khiến người ta rơi vào giấc mộng hồng trần, khi tỉnh lại rất có khả năng nhìn thấu được tâm ma."
"Được, ta sẽ cùng ngươi đi." Đoạn Minh Hiên do dự một lát rồi gật đầu.
Khi còn ở Huyền Linh giới, sư tôn đã dốc hết tâm huyết để dạy dỗ hắn, nếu có thể giúp sư tôn phi thăng, hắn nguyện thử một lần.
"Vậy quyết định vậy nhé!" Cổ Thanh Linh vui vẻ nhét lại lệnh bài vào tay Đoạn Minh Hiên, rồi hân hoan chạy đi.
Nhìn lệnh bài trong tay, Đoạn Minh Hiên do dự một chút rồi phát ra một phù truyền tin.
Nghĩ đến người muốn Tầm Ca phong chủ cởi bỏ tâm ma nhất định chính là Tầm sư muội.