Thiếu nữ đang nhập định khẽ nhúc nhích, mái tóc nhiễm sương dưới nắng sớm khẽ hiện ra một tầng quang mang. Trước người nàng là một viên cầu màu đen, khoảng cách giữa người và cầu chừng một thước.
Giữa khoảng cách một thước này là hai cỗ lực lượng giao hòa, nguyên bản lực lượng đối lập lúc này lại dị thường bình thản như thái cực đồ lưỡng nghi.
(Thái cực đồ gồm hai màu đen trắng gọi là lưỡng nghi, thể hiện sự cân bằng hài hòa.)
Một con bướm màu phấn lam vờn quang bên người thiếu nữ thấy chủ nhân sắp thức tỉnh liền trong suốt, biến thành vô số quang điểm tiêu tán không thấy.
Tầm Mạch Mạch mở mắt trông thấy một đoàn viên cầu đen thui, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng.
Nga, đây là phu quân nhà mình lúc nhắm mắt.
Viên cầu không có đôi mắt, không có linh tính, Tầm Mạch Mạch liều mạng nhìn chằm chằm viên cầu kia hòng tìm ra vị trí của đôi mắt.
Tiếc rằng viên cầu không có thực thể, mí mắt lông mi đều không có, nàng tìm nửa ngày cũng không tìm ra vị trí đôi mắt. Thời điểm định từ bỏ thì viên cầu nguyên bản trọn vẹn bỗng nhiên mở mắt.
Tầm Mạch Mạch hoảng sợ, thân thể cũng co rụt lại.
"Làm cái gì?"
Đồ Thanh nhíu mày, sao nữ nhân này nhìn như thực hoảng sợ?
"Ta đang tìm đôi mắt huynh."
Tầm Mạch Mạch đáp đúng sự thật. "Sau đó?"
"Sau đó tìm được a."
Tầm Mạch Mạch cười.
"..."
Đồ Thanh có chút theo không được mạch não của tế phẩm nhà mình, nữ nhân này không phải tu luyện choáng váng đi?
"Phu quân, thoải mái sao?"
Tựa hồ sợ phu quân nhà mình nghe không hiểu, Tầm Mạch Mạch lại bổ sung.
"Tối hôm qua ta khiến huynh thoải mái sao?"
"..."
Nếu nghe xong câu đầu Đồ Thanh chỉ thấy ngạc nhiên thì đến câu sau cả cầu đều không tốt.
Nữ nhân này lại câu dẫn hắn.
Nhưng thoải mái không? Đương nhiên là...
"Thoải mái."
Còn không phải câu dẫn hắn sao? Chỉ cần không phản bội, những cái khác hắn đều có thể bao dung.
Nói thế nào cũng là Ám Ma bị mười một tế phẩm phản bội, Đồ Thanh đã học xong bao dung cùng thỏa hiệp.
Tầm Mạch Mạch chớp chớp mắt, cảm thấy có chỗ nào không đúng, lời này sao nghe lại có điểm nóng mặt.
"Ngươi thì sao? Cảm thấy thế nào?"
Đồ Thanh thấy sắc mặt Tầm Mạch Mạch không đúng, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Hôm qua song tu cả đêm, ngươi có phải rất khó chịu?"
Linh lực phụng dưỡng không phải chỉ là hắn hấp thu linh lực từ tế phẩm mà ma khí trong cơ thể cũng tràn ra, hai người trao đổi, lực lượng tương hợp.
Giống như một hồ nước ấm cùng một hồ nước đá trao đổi, nước đá sẽ dần dần ấm lên còn nước ấm sẽ ngày càng lạnh.
Cho nên thời điểm phụng dưỡng linh lực, thân là chủ nhân, Đồ Thanh chính là hồ nước đá kia, hắn sẽ cảm thấy thân thể ngày càng ấm áp nhẹ nhàng. Nhưng Tầm Mạch Mạch là tế phẩm thì hoàn toàn tương phản, cơ thể cần phải tiếp nhận ma khí tiến vào.
Đương nhiên chỉ cần Đồ Thanh không tiếp thu linh lực thì loại băng hàn này cũng không tồn tại được lâu. Sau khi phụng dưỡng linh lực chỉ cần vận chuyển công pháp một thời gian liền có thể hóa giải.
Nhưng quá trình phụng dưỡng linh lực, ma khí đánh sâu vào thập phần khó chịu, mà bọn họ ngày hôm qua phụng dưỡng cả một đêm.
"Ta.. ta còn tốt."
Chẳng những không khó chịu còn rất thoải mái, nhưng lời này nàng không nói ra được.
Gương mặt tuyết trắng của Tầm Mạch Mạch nhiễm một tầng mây đỏ. Người a, chính là như vậy, thời điểm không ý thức được, cái gì đều thấy bình thường.
Lúc ý thức được liền không dám nhìn thẳng, ba trăm năm qua nàng đọc vô số thoại bản, đoạn đối thoại vừa rồi giống hệt sau khi ngủ xong, thẹn đến cực điểm.
Đồ Thanh thấy sắc mặt nàng biến đổi còn nói lắp liền nhận định là do tối qua phụng dưỡng linh lực.
"Ta về sau chú ý sẽ không tiêu hao linh lực của ngươi."
Đồ Thanh giải thích.
"Tộc chúng ta tuy rằng yêu cầu tế phẩm phụng dưỡng linh lực nhưng sẽ không thương tổn tế phẩm. Ma khí trong cơ thể ta cùng ma khí khác không giống nhau, chỉ cần có tế phẩm khế ước, ta không muốn tổn thương ngươi, ma khí chảy vào trong cơ thể cũng sẽ không thương tổn ngươi. Nhưng lúc ma khí cùng linh lực va chạm sẽ khó chịu không thể tránh khỏi. Ngươi nếu chịu không nổi, nói với ta, ta sẽ dừng lại."
Đồ Thanh nguyên bản không nghĩ yêu cầu nàng phụng dưỡng linh lực nhanh như vậy, cho nên trước đây chưa nói.
Tối hôm qua hắn chỉ muốn ở cạnh nàng hấp thu linh lực tràn ra ngoài cơ thể không ngờ lại bị nàng kéo nhập định cùng, không tự giác liền hấp thu một buổi tối.
"Tối hôm qua ma khí không tiến vào cơ thể ta."
Tầm Mạch Mạch nói.
Đồ Thanh ngẩn ra, vẻ mặt không tin.
"Thật sự."
Tầm Mạch Mạch giải thích.
"Khi ta tỉnh lại, ma khí bị linh lực trên người chặn bên ngoài."
Đồ Thanh lâm vào trầm tư. Kinh mạch tổn hại khiến cho Tầm Mạch Mạch vô pháp tích góp linh lực nên linh lực mới tràn ra ngoài cơ thể. Linh lực tràn ra cần một thời gian mới trở về làm linh khí.
Trong khoảng thời gian này, linh lực bên ngoài và linh lực nguyên bản của nàng cơ hồ giống nhau cho nên mới có thể tiến hành phụng dưỡng linh lực.
Tối hôm qua hắn cũng không chủ định hấp thu linh lực của nàng, chỉ ở bên người nàng hấp thu linh lực dư thừa, bởi vậy bất tri bất giác hình thành cân bằng một cách vi diệu?
"Ma khí trên người huynh không tiến vào cơ thể ta, vậy tính ta phụng dưỡng linh lực thành công sao?"
Đồ Thanh kiểm tra một lần phát hiện ma khí trong người bình thản hơn rất nhiều nhưng không có tiêu tán liền biết, hiệu quả là có nhưng không rõ ràng.
"Thành công." Đồ Thanh đáp.
"Cùng lần trước so sánh thì sao? Lần trước huynh trực tiếp hấp thu linh lực của ta, hiệu quả thế nào?"
"Không sai biệt lắm."
"Đó chính là hiệu quả không tốt." Tầm Mạch Mạch lập tức phân tích.
"Lúc ta tu luyện, linh lực bên ngoài nhiều hơn linh lực nguyên bản rất nhiều nhưng hiệu quả không khác nhau bao nhiêu chứng tỏ thời điểm phụng dưỡng linh lực trực tiếp hấp thu ma khí sẽ tốt hơn. Phu quân, lần sau huynh trực tiếp đem ma khí truyền cho ta đi."
Đồ Thanh ngẩn ra, nhắc nhở.
"Lần trước ngươi suýt nữa ngất xỉu."
"Vậy cũng được, ta là tế phẩm của phu quân, tác dụng của tế phẩm không phải phụng dưỡng linh lực sao?"
Tầm Mạch Mạch không chút do dự nói.
Đúng vậy, Ám Ma bọn họ thiết trí tế phẩm ở thế gian còn không phải vì linh lực phụng dưỡng sao?
[Ngươi không phải chỉ cứu ta một lần? Ta đã tận lực báo đáp, cho ngươi rất nhiều thiên tài địa bảo, là chính ngươi lòng tham không đáy.]
[Đúng là chúng ta có khế ước, nhưng nếu biết được ngươi cứu xong phải làm nô tài cho ngươi cả đời, ta thà rằng chết đi.]
[Tri ân cầu báo đáp vốn không phải người tốt, ngươi có tư cách gì trách ta phản bội khế ước? ]
[Ta báo đáp đủ nhiều, tiếp tục làm tế phẩm cho ngươi ta không cam lòng.]
Đây đều là lời tế phẩm chất vấn hắn.
Trước kia Đồ Thanh không hiểu sao những tế phẩm đó lúc mới gặp cùng khi gặp lại hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau.
Lúc mới gặp khi cầu mình cứu, các nàng đều bức thiết, thành kính, không tiếc mọi giá nhưng khi mình yêu cầu báo đáp thì một đám đều thay đổi sắc mặt.
Khê Cốc nói, đó là nhân tính.
Ở trước sinh tử mọi người đều chỉ nghĩ sống sót. Nhưng sau khi sống sót lại muốn càng nhiều, tôn nghiêm, tự do, vinh dự.
Tế phẩm khế ước quá mức bá đạo, yêu cầu tu vi chủ nhân đến Đại Thừa kỳ mới có thể hóa giải.
Quá trình này quá dài, rất nhiều tế phẩm đều sẽ tuyệt vọng. Khi bọn họ không thấy đường ra liền sẽ phản kháng. Đặc biệt Ám Ma mới sinh quá mức yếu ớt, không đủ vũ lực trấn áp tế phẩm càng dễ bị phản bội.
Nếu khi hóa thành hình người có tu vi Đại Thừa kỳ, vũ lực cường đại như vậy, dù trấn áp hay nuôi dưỡng đều dễ dàng.
Nhưng Ám Ma tu luyện bắt đầu từ Luyện Khí kỳ, trấn áp hay nuôi dưỡng đều làm không được, chỉ có thể dùng khế ước trói buộc.
Cho nên Ám Ma tộc tu luyện khó khăn, ngàn vạn năm cũng không có một người có thể phi thăng, chuyện này bọn họ lại không thể thay đổi.
Nếu có thể lựa chọn, bọn họ cũng muốn như nhân loại bình thường, chăm chỉ khổ tu là có thể phi thăng.
Rốt cuộc, chỉ có bản thân mới không phản bội chính mình.
"Ngươi sẽ không cam lòng sao?" Đồ Thanh đột nhiên hỏi.
"Cái gì?"
Tầm Mạch Mạch nghi hoặc ngẩng đầu.
"Lúc trước một cái khế ước đơn giản liền thành tế phẩm của ta."
"Đây là điều kiện trao đổi của chúng ta, nếu ta không làm tế phẩm của huynh, lúc trước huynh sẽ không giúp ta."
Tầm Mạch Mạch nói.
"Nếu đáp ứng rồi thì cứ theo khế ước thực hiện, còn cam lòng hay không..."
Tầm Mạch Mạch trầm tư một lát, đáp.
"Ta không biết sau này có cam lòng không nhưng ít nhất hiện tại không có."
"Nếu có một ngày ngươi không cam lòng làm tế phẩm của ta, ngươi sẽ thế nào?"
Đồ Thanh hỏi.
"Vấn đề này hẳn là ta hỏi huynh."
Tầm Mạch Mạch nhìn phu quân viên cầu, nghiêm túc hỏi.
"Phu quân, nếu có một ngày ta không cam lòng làm tế phẩm của huynh, huynh sẽ thả ta đi sao?"
"..."
Đôi mắt huyết hồng lộ ra một cỗ kinh ngạc, im lặng hồi lâu mới đáp "Sẽ không."
"Nếu ta kiên trì muốn đi, không chịu phụng dưỡng linh lực, huynh sẽ thế nào?"
"Thời điểm ký kết khế ước ta đã nói qua, nếu trái khế ước, ta sẽ lấy lại tất cả những thứ đã cho ngươi, cũng sẽ giết ngươi."
Lời nói của Tầm Mạch Mạch khơi dậy sát ý trong Đồ Thanh.
Gương mặt nhỏ của Tầm Mạch Mạch trắng bệch, có chút hối hận đã hỏi vấn đề vừa rồi nhưng vẫn đáp.
"Được, liền như vậy đi."
Đồ Thanh ngẩn ra, như vậy cái gì?
"Ta nói sẽ không phản bội nhưng hiển nhiên phu quân không tin. Ta cũng không thể chứng minh chuyện tương lai, như vậy chúng ta chỉ có thể dựa theo khế ước."
Tầm Mạch Mạch nói.
"Nếu phản bội liền sẽ chết, nếu có ngày ta phản bội cũng chuẩn bị tốt huynh sẽ giết ta, như vậy đi."
Đúng vậy, chính mình ngốc sao?
Không phải đã nghĩ kỹ rồi, dù có bị phản bội cũng không sao, mình còn hỏi cái gì?
"Phu quân cường điệu chuyện này, có phải không muốn giết ta nên sợ ta phản bội?"
Tầm Mạch Mạch đột nhiên hỏi.
"Nói bậy gì đó, ta chỉ nhắc nhờ ngươi, không muốn chết liền ngoan ngoãn." Đồ Thanh cả giận đáp.
"Tôi hôm qua ta ngoan như vậy, huynh giúp ta một chuyện."
Vừa nói Tầm Mạch Mạch móc từ túi càn khôn ra một lá bùa.
Đồ Thanh nhìn đến lôi phù cấp sáu trong tay nàng mới nhớ ra mình đến đây vì cái gì.
Hắn cố ý qua đây, muốn nhìn xem Tầm Mạch Mạch ban ngày luôn miệng nói không cần, buổi tối cầu hắn như thế nào...