"Đừng nhúc nhích."
Đồ Thanh nỉ non, kéo nàng vào lòng, tự nhiên vùi đầu vào cổ nàng, hơi thở nóng bỏng phả vào gáy.
Ký ức tối qua ập đến khiến mặt Tầm Mạch Mạch đỏ bừng, trái tim đập loạn nhịp.
Thoại bản toàn là lừa gạt! Nói gì mà tu sĩ có thể chất đặc thù sẽ không thấy mệt mỏi, sự việc này có thể tận hưởng vô tận... Vậy vì sao tối qua nàng lại mệt đến vậy?
Còn nữa... nói rằng nam tu lúc này vô luận nữ tu nói gì cũng đáp ứng, nhưng tối qua, dù nàng đã xin phu quân như vậy hắn cũng không đồng ý, còn khó tính hơn bình thường. Ngược lại, nàng chỉ có thể phục tùng, vô luận phu quân nói gì cũng phải đáp ứng thụ động.
Đáng giận, chẳng lẽ bọn họ lấy nhầm kịch bản, phu quân mới là nữ chính?
Đang lúc Tầm Mạch Mạch nghiến răng nghiến lợi, Đồ Thanh bỗng nhổm dậy nhìn nàng.
"Phu... phu quân." Ký ức còn quá mới, Tầm Mạch Mạch không dám nhìn thẳng vào Đồ Thanh.
"Rất vui vẻ?" Đồ Thanh hỏi.
"..."
Tầm Mạch Mạch ngẩn ra.
"Rốt cuộc đạt được mong muốn, vui đến mức đỏ mặt?"
Đồ Thanh vốn muốn ngủ thêm nhưng tiếng tim đập của Tầm Mạch Mạch gọi hắn tỉnh. Nghĩ lại, nàng từ khi gặp đã thường xuyên câu dẫn hắn, nay đạt được mong muốn, đương nhiên là vui mừng rồi.
"..."
Tầm Mạch Mạch rất muốn hét lên, phu quân rốt cuộc hiểu nhầm gì về nguyện vọng của nàng? Nhưng nghĩ đến hậu quả khi hét câu đó, nàng chỉ có thể cam chịu, ậm ừ một tiếng.
Thôi đi, dù sao nàng đã sớm chuẩn bị tinh thần, phu quân muốn gì chỉ cần nàng có thể cho, nàng sẽ cho. Dù không hiểu vì sao phu quân luôn nghĩ rằng nàng cố ý câu dẫn, nhưng nếu phu quân vui, nàng cũng không phiền.
Hơn nữa, sự việc đã xảy ra, giờ chẳng cần phân rõ đúng sai làm gì.
"Nhưng biểu hiện hôm qua của nàng, ta có chút không hài lòng."
Đồ Thanh bỗng nói.
"?" Tầm Mạch Mạch kinh ngạc, bản thân đã cố gắng như vậy phu quân vẫn không vừa lòng?
Nhưng... ở phương diện này, nàng cũng là lần đầu, chưa có kinh nghiệm mà.
"Rõ ràng là nàng chủ động câu dẫn, vậy mà lại không biết xấu hổ kêu "không cần"?"
Đồ Thanh tỏ vẻ bất mãn.
Tầm Mạch Mạch ngơ ngác nhìn, nhất thời cảm thấy bất lực, giờ nàng có thể nói không phải nàng muốn không?
Nhưng trước đó nàng đã thừa nhận bản thân câu dẫn hắn, nên đành câm nín!
"Lần sau không được kêu." Đồ Thanh ra lệnh.
"...Vâng."
Tầm Mạch Mạch thầm muốn khóc, nàng thực sự muốn ăn năn, bất cứ điều gì khiến phu quân hiểu nhầm nàng sẵn lòng sửa đổi.
"Một lát đến Khí lâu mượn phòng luyện khí, buổi tối đến tìm ta."
Đồ Thanh lại bổ sung.
"Tối nay không được câu dẫn ta, ta cần bình ổn ma khí mới có thể luyện chế pháp khí bản mạng cho nàng."
Tuy tối qua nàng đã lờ mờ đoán rằng phu quân muốn mình đến phòng để hỗ trợ củng cố linh lực, nhưng giờ nghe hắn nhắc lại, nàng chỉ muốn quay về quá khứ trừng mắt với bản thân một cái.
Đứng từ góc nhìn của phu quân, quả thật giống như nàng cố ý quyến rũ hắn vậy.
Đồ Thanh thấy vẻ mặt Tầm Mạch Mạch như ấm ức, còn tưởng nàng buồn vì không thể tiếp tục câu dẫn hắn, thầm nghĩ, nữ nhân này thật được đằng chân lân đằng đầu.
"Chờ pháp khí bản mạng luyện xong, nàng dung hợp tốt ta lại thưởng."
Đồ Thanh hào phóng hứa hẹn.
Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên, cả người run lên, bắt đầu lưỡng lự: Pháp khí bản mạng này, rốt cuộc nên dung hợp tốt hay không đây?
Đồ Thanh cảm nhận được cơ thể nàng rung động, trong lòng bất đắc dĩ, cao hứng đến vậy sao? Thôi đi, lúc đó nàng dung hợp tốt hay không hắn đều sẽ thỏa mãn nàng, thực ra tối qua cảm giác cũng không tệ.
Huyền Minh chân nhân có được địa chỉ Chu Tước môn liền cùng Diệp Hành Chi đi suốt đêm đến Nam sơn, rất nhanh đến bên ngoài kết giới Chu Tước môn.
Kết giới này có thể ngăn cản nguyên thần cường đại của Ám Ma tộc, Huyền Minh chân nhân đương nhiên cũng không thể vượt qua.
Hai người chờ một hồi lâu vẫn không thấy ai xuất hiện, hiểu rằng người của Chu Tước môn không muốn gặp bọn họ.
Không còn cách nào, Huyền Minh chân nhân đành cầu kiến môn chủ.
"Lâu chủ Dược lâu Thập Phương lâu cầu kiến môn chủ Chu Tước môn."
Gọi xong, Huyền Minh chân nhân đợi một lúc nhưng ngoài tiếng gió, không có bất cứ hồi đáp nào.
Huyền Minh chân nhân không giận, tiếp tục gọi:
"Vân Phi Trần là đệ tử Chu Tước môn, cũng là đệ tử Dược lâu chúng ta, thậm chí là lâu chủ tương lai. Ta biết trong cơ thể hắn có huyết mạch Chu Tước, chúng ta không can thiệp vào nghi thức thức tỉnh, chỉ mong sau nghi thức môn chủ có thể giao Vân Phi Trần cho chúng ta để cố gắng bảo toàn tính mạng hắn. Nếu môn chủ nguyện ý, sau này khi cần Dược lâu hỗ trợ, cứ đến tìm chúng ta."
Gọi đến lần thứ ba, trong cốc vẫn yên tĩnh như ban đầu.
"Đáng giận!"
Diệp Hành Chi không kiên nhẫn, nện một quyền vào vách núi tạo thành một hố nhỏ, đất đá rơi lộp độp.
"Chúng ta đã nói sẽ không can thiệp nghi thức thức tỉnh, chỉ muốn bảo vệ tính mạng Phi Trần, dù sao hắn cũng là con của môn chủ, chẳng lẽ không chút động tình?"
"Là chúng ta quá lạc quan rồi."
Huyền Minh chân nhân thở dài.
"Mỗi thế hệ chỉ có một người có thể sống, gia tộc tương tàn như vậy, sao có thể nói đến tình thân?"
Ban đầu họ nghĩ rằng nếu chỉ là bảo vệ tính mạng Vân Phi Trần, môn chủ Chu Tước môn sẽ vui vẻ đồng ý. Không ngờ, đi ngàn dặm xa xôi đến đây, đối phương ngay cả gặp mặt cũng không chịu.
Bên trong kết giới, môn chủ Chu Tước môn được thuộc hạ thông báo rằng sư phụ của con trai mình đã tìm đến tận nơi.
Cơ Vô Nhai giận dữ, gọi Vân Phi Trần đến quở trách.
"Súc sinh, ngươi trốn bên ngoài nhiều năm, chẳng những bái sư còn tiết lộ vị trí Chu Tước môn?"
Vân Phi Trần ngẩn ra, sau đó nhanh chóng hiểu ra tình hình.
"Sư phụ và sư tôn đã tìm đến đây?"
Lòng Vân Phi Trần ấm lên, rõ ràng hắn đã phát phù truyền tin bảo họ không cần lo lắng, vậy mà họ vẫn tìm đến.
"Ta muốn gặp bọn họ."
Vân Phi Trần nói với phụ thân mình.
"Ngươi tiết lộ vị trí Chu Tước môn chưa đủ, còn muốn để bọn họ tiến vào?"
Cơ Vô Nhai giận dữ nói, "Nếu không phải nghi thức thức tỉnh sắp bắt đầu, ta đã bổ một chưởng giết chết ngươi ngay tại chỗ."
"Ngươi không nỡ đâu, nếu một chưởng giết chết ta, huyết mạch Chu Tước sẽ thiếu một phần," Vân Phi Trần cười lạnh.
"Cũng được, chẳng qua không trải qua chiến đấu, huyết mạch của ta không kích hoạt, tróc ra chưa chắc đã hiệu quả," Vân Phi Trần lạnh nhạt đáp. "Nếu chỉ vì huyết mạch này kém mà Chu Tước không thể thức tỉnh, chẳng phải đáng tiếc sao? Huyết mạch của ta là tinh thuần nhất trong thế hệ này."
Chu Tước tộc thiết lập nghi thức thức tỉnh không chỉ để phân thắng bại mà còn vì sau chiến đấu, huyết mạch sẽ được kích hoạt, tạo điều kiện hấp thu sức mạnh lớn nhất.
"Ngươi.."
Cơ Vô Nhai chợt im lặng, không phải vì lời nói của Vân Phi Trần, mà vì hắn vừa nhận ra một chuyện. Vân Phi Trần là người mang huyết mạch tinh thuần nhất thế hệ này, nhưng với nghi thức thức tình sắp tới, Vân Phi Trần có khả năng lớn sẽ chết mà không có hậu duệ.
"Ngươi ở bên ngoài nhiều năm như vậy, có để lại hậu duệ không?" Cơ Vô Nhai hỏi.
Vân Phi Trần thoáng sững sờ, rồi lập tức cười lạnh, "Lúc trước ta không đồng ý thành thân với Mộ Vân vì không muốn lưu lại hậu đại. Đừng nói là không có, dù có ta cũng không bao giờ mang nó về Chu Tước môn."
"Cút!" Cơ Vô Nhai giận dữ, phất tay đuổi hắn ra ngoài.
Vân Phi Trần thờ ở, nờ một nụ cười lạnh rồi xoay người bước đi.
Ngay khi hắn vừa rời đi, Cơ Hồi liền bước vào đại điện. Cơ Vô Nhai hỏi:
"Tiểu Khôn và tiểu Bằng chu tước lực đạt cấp mấy rồi?"
"Cấp bốn." Cơ Hồi đáp, tiểu Khôn và tiểu Bằng là con trai của hắn.
"Giống ngươi."
Cơ Vô Nhai nhíu mày, "Lúc trước Cơ Trần khi Trúc Cơ đã đạt cấp tám chu tước lực, còn ngươi tróc huyết mạch của hắn mà không truyền được cho con cái. Ngươi không nên ra tay sớm như vậy, lẽ ra phải đợi hắn lưu lại hậu đại."
"Đại ca nếu đồng ý, Mộ Vân sao có thể tìm đến ta." Cơ Hồi thản nhiên đáp.
"Đại ca luôn chán ghét lối sống của bộ tộc chúng ta, ngài cũng biết mà. Đại ca căn bản không muốn có con, thậm chí còn nói nếu hắn thức tỉnh và trở thành môn chủ sẽ phá hủy truyền thống của tộc, để huyết mạch Chu Tước dần biển mất. Ngài không phải đã ngầm đồng ý cho ta phục kích hắn vì lý do đó sao?"
"Cơ Trần là người mang huyết mạch tinh thuần nhất của tộc trong ngàn năm qua, cứ thế mất đi thật đáng tiếc." Cơ Vô Nhai nhíu mày.
"Phụ thân muốn lưu lại huyết mạch của đại ca cũng không phải chuyện khó," Cơ Hồi nói. "Ta đã điều tra chuyện của đại ca ở Dược lâu, hắn từng suýt thành thân với một nữ đệ tử."
Cơ Vô Nhai thoáng sững sờ.
"Tính cách của đại ca, ngài cũng hiểu rõ. Năm đó ngài ép hắn thành thân với Mộ Vân, hắn còn không đồng ý, nay lại muốn cùng một nữ tu thành thân, có lẽ là vì thật lòng.
Chúng ta có thể bắt cô gái ấy về, ngoại nhân tiến vào Chu Tước môn chỉ có một con đường sống, đại ca biết phải làm gì để bảo vệ nàng."
"Ngươi tự mình đi đi." Cơ Vô Nhai suy tư một lát rồi nói.
"Vâng."