"Hai ngày tới ngươi đừng ra ngoài." Về đến viện trong khách điếm, Đồ Thanh vội vàng dặn dò.
"Đồ Thanh tiền bối, có chuyện gì vậy? Vừa rồi Đồng Thanh Việt như thế là chuyện thế nào?"
Lúc trước nàng đã cảm thấy Đồng Thanh Việt kỳ quái. Chẳng lẽ hắn chỉ vì dỗ muội muội mà tiêu tốn mười vạn linh thạch? Nghe Đồ Thanh nói, nàng càng thêm khẳng định.
"Đơn giản mà nói, trong biển hoa ngàn linh ở thành nam có một cơ duyên. Chờ Khê Cốc về, hắn sẽ giải thích rõ ràng cho ngươi."
Đồ Thanh nói.
Ám Ma tộc bọn họ có thể hấp thu cảm xúc của vạn vật, nên sinh ra đã hiểu biết rất nhiều chuyện. Nhưng chỉ là biết đến, muốn hiểu rõ ràng cần phải học tập bổ sung kiến thức.
Đồ Thanh chỉ là một Ám Ma mới sinh mà thôi, hơn nữa từ lúc hóa hình vẫn luôn bị tế phẩm phản bội, căn bản không có thời gian để học hỏi tri thức. Nhưng Khê Cốc thì khác, mỗi ngày hắn đều nhàn rỗi không có việc gì làm, gần như sắp trở thành bách khoa toàn thư của tu chân giới.
"Cơ duyên?"
Tầm Mạch Mạch trên mặt có chút tò mò nhưng không quá khát vọng.
"Huyền Thiên Môn là tông môn gần như đứng đầu Thiên Linh giới. Đồng Thanh Việt tuổi còn trẻ đã có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, từ ngữ khí hắn nói chuyện có thể thấy địa vị ở Huyền Thiên Môn không thấp."
Đồ Thanh phân tích.
"Hắn không cho ngươi đi biển hoa ngàn linh không phải vì sợ ngươi đoạt Linh Chất Tử của muội muội hắn, mà vì cơ duyên bên trong đó. Hắn mang muội muội tới vì cái cơ duyên này, kết quả phát hiện ngươi có linh khí Thân Hòa Độ càng cao. Hắn sợ ngươi đoạt cơ duyên nên mới cản ngươi lại."
"Cho nên cơ duyên này phụ thuộc vào linh khí Thân Hòa Độ?"
"Không sai, từ thái độ vừa rồi của Đồng Thanh Việt, có thể được cơ duyên hay không phụ thuộc vào hai ngày này."
Đồ Thanh không nhịn được dặn dò thêm một lần.
"Cho nên hai ngày tới ngươi tốt nhất đừng ra ngoài. Nếu có chuyện cần ra ngoài, nhớ báo trước cho ta."
Tầm Mạch Mạch gãi đầu, nhỏ giọng nói ra ý nghĩ của mình.
"Đồ Thanh tiền bối, ta cảm thấy mười vạn linh thạch cũng rất tốt."
Đồ Thanh không thể tin được nhìn Tầm Mạch Mạch.
"Ngươi chỉ biết linh thạch? Kia là cơ duyên, khả ngộ bất khả cầu."
Nữ nhân này, rốt cuộc là tu sĩ hay là thương nhân?
"Không phải, ta bởi vì..."
"Vì phu quân ngươi? Phu quân ngươi không cần linh thạch."
Đồ Thanh tức giận.
Hắn không phải chỉ nói muốn linh thạch có một lần sao? Hắn từ đầu tới cuối chưa từng nói muốn nàng kiếm linh thạch cho hắn a.
Hắn muốn nhiều linh thạch như vậy làm gì? Hắn là chủ nhân, không phải tiểu bạch kiểm.
"Không phải, tiền bối ngài bình tĩnh."
Tầm Mạch Mạch cầm ấm trà trên bàn, rót cho Đồ Thanh một ly, chờ hắn bớt giận mới nói.
"Ta đương nhiên biết cơ duyên khả ngộ bất khả cầu, nhưng tu vi của ta cả đời đều không thể đột phá Kim Đan, thọ nguyên cũng chỉ còn hai trăm năm. Cơ duyên cho ta không phải lãng phí sao? Huống hồ, cơ duyên này ta không nhất định giành được. Cho nên ta cảm thấy đem cơ duyên nhường cho tiểu nữ hài, chúng ta vừa không bị Huyền Thiên Môn theo dõi, vừa được linh thạch lại khiến Huyền Thiên Môn thiếu một nhân tình, thật tốt."
Đạo lý "thất phu vô tội, hoài bích có tội" Tầm Mạch Mạch hiểu rõ. Nàng một cái tu vi Trúc Cơ phế sài, đoạt cơ duyên này của Huyền Thiên Môn không phải ngại bản thân sống quá an ổn sao?
"Ngươi sao không có tiền đồ như vậy? Huyền Thiên Môn thì làm sao? Đắc tội thì làm sao? Sợ hắn chắc?"
Đồ Thanh hừ lạnh một tiếng.
"Cũng không thể nói là sợ, chủ yếu là cảm thấy cơ duyên này ta giành được cũng lãng phí nha."
Tầm Mạch Mạch ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng không nhịn được mà cảm thán, Khê Cốc tiền bối cũng thật không dễ dàng, mang theo một hậu bối xúc động như Đồ Thanh, nhất định thân thể lẫn tâm thần đều mệt mỏi.
Cũng không biết một tán tu Kim Đan kỳ như hắn, lá gan từ đâu mà đối đầu với tông môn đỉnh cấp như Huyền Thiên Môn.
"Cơ duyên còn chưa đến, sao ngươi biết sẽ lãng phí? Nhỡ cơ duyên này chữa khỏi thương thế của ngươi thì sao?"
Đồ Thanh nói.
"Có thể trị thương cho ta?"
Đôi mắt Tầm Mạch Mạch sáng ngời. Nếu cơ duyên này có thể chữa khỏi thương của nàng, thì nàng muốn tranh một lần.
"... Không thể."
Gặp đôi mắt tiểu tế phẩm sáng ngời, Đồ Thanh có chút buồn bực. Cơ duyên này không thể chữa khỏi thương thế của Tầm Mạch Mạch. Hắn thấy nàng bộ dáng ủ rũ mới nói như vậy.
"Úc..."
Tầm Mạch Mạch quang mang trong mắt tán đi, quay về bộ dáng không có hứng thú.
"Vậy thì ý nghĩa cũng không lớn, vẫn là thôi đi, đánh đánh giết giết rất mệt."
Đồ Thanh thấy nàng lại ủ rũ như vậy, tức khắc giận sôi máu.
"Tu sĩ chúng ta, tu hành chính là nghịch thiên, nếu phải tranh đấu thì một bước cũng không nhường. Ngươi không có chí khí như vậy, có tư chất tuyệt hảo cũng có ích gì? Hai ngày sau ngươi cứ đi biển hoa ngàn linh bình thường, nếu cơ duyên không phải ngươi thì thôi, nếu là của ngươi, ai cũng không đoạt đi được. Liền muốn lãng phí cũng phải đến được đã, hiểu chưa?"
Tầm Mạch Mạch ngơ ngẩn, tuy nàng không rõ vì sao vị tiền bối mới quen hơn một tháng này để bụng như vậy, nhưng nàng cũng không phải không biết tốt xấu. Trước đây chỉ có mẫu thân nàng mới vì nàng mà cố gắng.
Tựa như lúc phi thăng lên Thiên Linh giới, mẫu thân đi đoạt Thiên Linh thạch của Cổ Thanh Linh mặc dù đã có một viên, bởi vì đó vốn là của nàng.
"Tốt."
Tầm Mạch Mạch ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng gật đầu.
"Hừ, còn tưởng có thể cứu chữa."
Tế phẩm cuối cùng này của hắn chính là tế phẩm vô dụng nhất trong số những tế phẩm mà hắn sở hữu.
"Cảm ơn ngài đã nguyện ý giúp ta đoạt cơ duyên." Tầm Mạch Mạch nói lời cảm tạ.
"Ai vì ngươi? Ta chỉ nhìn Đồng Thanh Việt khó chịu."
Đồ Thanh biệt nữu xoay người, cầm chén trà Tầm Mạch Mạch vừa đưa qua, che giấu việc mình uống một ngụm.
Tầm Mạch Mạch sớm hiểu rõ tính cách người nào đó khẩu thị tâm phi, cũng không vạch trần, đứng dậy về phòng.
Trước khi rời đi, nàng chợt nhớ ra một việc.
"Đúng rồi, sao tiền bối biết phu quân nhà ta không cần linh thạch?"
"Phốc..."
Người nào đó vừa uống ngụm trà vào trong miệng lập tức phun ra cả mét.
Ban ngày kinh hồn bạt vía như vậy, nên ban đêm Đồ Thanh không dám xuất nguyên thần đi tìm Tầm Mạch Mạch.
Vốn thấy nàng nhọc lòng vì linh thạch như vậy, hắn định đi nói cho nàng rằng hắn không cần linh thạch, nhưng giờ xem ra, chỉ có thể chờ một chút.
Hôm sau, trước khi đi biển hoa ngàn linh, Tầm Mạch Mạch đi một chuyến đến tiền trang Thụy Phong.
Linh thạch nàng đổi đã dùng hết, nàng lại đi đổi thêm. Đồ Thanh cũng đi cùng, nhưng hắn không vào, chỉ đứng chờ ở cửa.
Tầm Mạch Mạch không để Đồ Thanh đợi lâu, chỉ chốc lát đã mang theo túi linh thạch từ bên trong ra.
"Tiền bối, ta đã đổi xong."
Nàng thuận tiện oán giận một câu.
"Mới hơn nửa tháng mà phí thủ tục đã tăng, ít hơn vài trăm khối linh thạch hạ phẩm."
Đồ Thanh trong lòng vừa động, chợt nhớ tới một chuyện.
"Tiền bối, chúng ta đi thôi." Tầm Mạch Mạch cất kỹ túi linh thạch, tỏ vẻ mình sẵn sàng đi biển hoa.
"Ở đây chờ ta."
Đồ Thanh bước vào cửa lớn tiền trang Thụy Phong, ánh mắt của Tầm Mạch Mạch tràn đầy nghi hoặc.
Chưởng quầy vừa đón Tầm Mạch Mạch, thấy khách tiến vào theo thói quen nghiêng đầu, đây không phải vị khách tính tình không tốt trước kia sao? Thật trùng hợp, hai lần đều tiến vào sau Tầm tiểu đạo hữu.
"Tiên sinh, ngài muốn đổi linh thạch?"
Chưởng quầy ân cần tiếp đón, tuy người này tính tình không tốt nhưng là khách hàng lớn.
"Không phải." Đồ Thanh nói.
"Vậy là?" Chưởng quầy nghi hoặc, không đổi linh thạch thì đến tiền trang làm gì?
"Ta nhớ rõ lần trước còn linh thạch dư chưa cầm."
"..."
Chưởng quầy ngẩn ra một lát, nửa ngày mới nói, "Linh thạch kia không phải tiên sinh bồi thường cho chúng ta sao?"
"Bồi thường? Bồi thường cái gì?" Đồ Thanh sắc mặt lạnh lùng. Hắn không nhớ hôm đó có hủy thứ gì trong tiền trang, chẳng lẽ chưởng quầy này định lừa hắn?
Tự nhiên là bồi thường điểm tâm.
Bị đối phương nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, chưởng quầy nào dám nói, chỉ đành trả lời.
"Vậy ngày đó tiên sinh còn dư hai ngàn linh thạch chưa đổi, ta đổi giúp ngài."
Đồ Thanh vừa lòng gật đầu, lại thêm một câu.
"Tính phí thủ tục ngày hôm đó."
"..."
Chưởng quầy dưới chân lảo đảo.
Người này đến phí thủ tục tăng lên cũng biết.
Cầm linh thạch ra từ trong tiền trang, Đồ Thanh mang Tầm Mạch Mạch đến biển hoa ngàn linh.
Bởi vì là hai ngày cuối của hoa kỳ, rất nhiều tu sĩ những ngày trước đó không thu được Linh Chất Tử cũng không đến nữa, cửa vào kết giới tiêu điều không ít.
"Tiền bối, ngày hôm qua chúng ta quên đo lường phấn hoa."
Tầm Mạch Mạch nhìn qua nhà gỗ của phủ thành chủ bố trí để kiểm tra đo lường Linh Chất Tử.
Kế hoạch bọn họ ngày hôm qua muốn lấy hai bình phấn hoa bình thường để kiểm tra, nhằm để phủ thành chủ không nghi ngờ. Sau đó bởi vì Đồng Thanh Việt, bọn họ trực tiếp về khách điếm, quên mất việc này.
"Không cần." Đồ Thanh nói.
"Linh lực Thân Hòa Độ của ngươi cao, đã có người để ý. Kiểm tra hay không đã không còn ý nghĩa. Xong việc thì đi nhà đấu giá bán mấy bình Linh Chất Tử là được."
Phủ thành chủ dù đoán được Tầm Mạch Mạch có linh lực Thân Hòa Độ cao cũng không biết nàng có thể thu được bao nhiêu bình Linh Chất Tử. Chỉ cần hoa kỳ kết thúc, nàng đem hai bình Linh Chất Tử bán, trong mắt các tu sĩ khác nàng chỉ là tu sĩ có vận khí tương đối tốt, phủ thành chủ cũng không thể nhìn chằm chằm không bỏ.
Đương nhiên, nếu vận khí tốt được cơ duyên bên trong thì muốn giấu cũng giấu không được.
"Được." Tầm Mạch Mạch gật đầu, giao hai khối đá vào trận, tiến vào kết giới.
Vừa vào kết giới, hai người đã cảm thấy có người nhìn chằm chằm bọn họ. Quay đầu lại đúng là Đồng Thanh Việt.
"Xem ra, các ngươi không đồng ý đề nghị của ta." Đồng Thanh Việt hỏi.
"Đi vào." Đồ Thanh không để ý hắn, giục Tầm Mạch Mạch tiến vào biển hoa.
Đồng Thanh Việt có chút không vui nhưng không thể lập tức phát hỏa.
Tầm Mạch Mạch chần chờ một lát, cuối cùng dưới thúc giục của Đồ Thanh vẫn tiến vào biển hoa.
"Nếu ta không nhìn lầm, vị nữ tu kia linh mạch đã bị hủy hoại." Đồng Thanh Việt nói. "Cơ duyên này nếu nàng ấy được cũng là lãng phí."
Đồ Thanh lập tức nhíu mày. Lời này hôm qua Tầm Mạch Mạch đã nói qua, hôm nay lại nghe Đồng Thanh Việt nói, tâm tình càng khó chịu.
"Thì sao?"
Đồng Thanh Việt nhất thời không hiểu. Người này nếu thật là một tán tu không có chỗ dựa, kẻ hèn chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, tự tin ở đâu mà dám cùng chính mình kêu gào?
Thôi, Thái Sở Điệp sẽ không dễ dàng nhận chủ. Cơ duyên này nữ tu kia cũng không nhất định giành được.
Bên kia, Tầm Mạch Mạch sau khi vào biển hoa, dùng hai canh giờ thu được hai bình Linh Chất Tử. Sau khi linh lực hao hết, nàng định ngồi nghỉ một chút rồi mới ra ngoài.
"Tỷ tỷ, tỷ lại nhanh hơn Tâm Tâm."
Bỗng nhiên một âm thanh trẻ con từ bên phải truyền đến.
Tầm Mạch Mạch quay đầu, chỉ thấy bụi hoa bên phải run rẩy, một thân ảnh hồng nhạt đi ra.
"Là muội nha." Dù thái độ của Đồng Thanh Việt có chút ngạo mạn, nhưng ấn tượng của nàng với tiểu nữ hài vẫn không tồi. "Tỷ lại đoạt hoa của muội?"
"Không có, Tâm Tâm chính mình lười biếng, không cẩn thận ngủ quên ở bụi hoa." Tiểu nữ hài ngượng ngùng gãi đầu, gương mặt nhỏ phiếm hồng.
Tiểu nữ hài lớn lên xinh đẹp, phấn điêu ngọc trác, khuôn mặt đỏ bừng khiến Tầm Mạch Mạch muốn đi lên cắn một ngụm.
Nàng nhớ rõ Thương Nhĩ khi còn nhỏ cũng là bộ dáng này. Đau lòng là nàng cho hắn ăn ngon uống tốt nhưng hắn cũng không giữ được bộ dáng trẻ con được hai năm.
"Tỷ tỷ, linh lực Thân Hòa Độ của tỷ là cấp mấy? Tâm Tâm hơn cấp mười." Tiểu nữ hài xòe hai bàn tay múp míp, giơ cao trước mặt Tầm Mạch Mạch.
"Hơn cấp mười?" Tính thế nào?
"Đúng, chính là hơn cấp mười một chút." Tiểu nữ hài giải thích.
"Như vậy a." Tầm Mạch Mạch thiện ý cười cười, làm bộ chính mình nghe hiểu. "Tỷ tỷ cũng không biết mình cấp bao nhiêu."
"Tỷ tỷ không kiểm tra đo lường qua sao?"
"Không."
"Kia tỷ tỷ có thể đến nhà ta, ta nhờ mẫu thân đo lường giúp tỷ. Ta cảm thấy linh lực Thân Hòa Độ của tỷ nhất định phải cấp mười một, tỷ tìm hoa luôn nhanh hơn ta." Tiểu nữ hài tuy nhỏ tuổi, nhưng logic rất rõ ràng.
"Vậy cảm ơn muội trước."
Tầm Mạch Mạch đáp, không nhịn được xoa đầu tiểu nữ hài.
Tiểu nữ hài ngẩng đầu, thấy Linh Lung thạch ở cổ tay nàng, kinh ngạc kêu lên:
"Tỷ tỷ, tỷ cũng có cục đá này."
Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, chỉ vào Linh Lung thạch trên cổ tay hỏi:
"Muội từng thấy cục đá này ở đâu sao?"
"Ân, cô tổ nãi nãi của ta cũng có một cục đá giống như vậy, nhưng nàng đeo trên cổ không dễ cho người khác thấy."
Cô tổ nãi nãi, không phải cũng là phu quân mình cho đi?
"Tâm Tâm, cô tổ nãi nãi muội năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tầm Mạch Mạch không nhịn được hỏi.
"Hình như mấy vạn tuổi a."
Mấy vạn tuổi? Tầm Mạch Mạch âm thầm kinh hãi. Kể cả cô tổ nãi nãi Tâm Tâm là vị đạo lữ đầu tiên của phu quân, phu quân mình ít nhất cũng mấy vạn tuổi rồi.
Từ từ, nếu phu quân đã mấy vạn tuổi sao vẫn chưa tu ra hình người? Hay là do tu luyện xảy ra vấn đề mới không thể ngưng tụ hình người?
Nếu như vậy thật, mình đã gả cho một người so với cha mình, không đúng, so với ông nội mình còn già hơn?
Thời gian trên phố nói không sai, vô luận thế gian hay giới tu chân, nam nhân đều thích nhỏ tuổi. Đều mấy vạn tuổi mà vẫn không ngại thu một thị thiếp tuổi không bằng số lẻ mình.
Thật sự là... Ai, đã gả thì cũng đã gả.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ..."
Tầm Mạch Mạch đang suy nghĩ miên man thì bị nữ hài kéo ống tay áo gọi tỉnh.
"Làm sao vậy?"
"Tỷ tỷ, cục đá này có thể cho muội sờ không?"
Tiểu nữ hài ánh mắt cầu xin nói.
"Cô tổ nãi nãi không cho ta sờ."
Không cho sờ sao? Xem ra vị đại phòng này càng để ý phu quân hơn mình.
"Được, muội sờ đi."
Tầm Mạch Mạch đưa tay đến trước mặt tiểu nữ hài.
Tiểu nữ hài ánh mắt sáng lên, sờ soạng chốc lát, vẻ mặt thất vọng.
"Giống như không có gì đặc biệt."
"Vốn dĩ không có gì đặc biệt." Tầm Mạch Mạch bật cười.
"Ta thấy cô tổ nãi nãi coi như bảo bối, còn tưởng rằng là pháp khí lợi hại."
"Cô tổ nãi nãi muội coi như bảo bối bởi vì người cho nàng cục đá đó rất quan trọng." Tầm Mạch Mạch nói.
"Vậy người đưa tỷ cục đá này cũng rất quan trọng với tỷ sao?"
"Đúng, rất quan trọng."
Tầm Mạch Mạch gật đầu.
"Là ca ca mang mặt nạ sao?" Tiểu nữ hài nhìn ra được, ca ca kia rất để ý tỷ tỷ.
"Không phải."
Vừa lúc ngược lại. Người nào đó vì có đam mê thu thập khoáng thạch, vài lần đều muốn mua Linh Lung thạch của nàng. Bất quá dạo này cũng không nghe hắn nhắc lại.
"Tỷ tỷ gặp qua bộ dáng huynh ấy không mang mặt nạ chưa?"
Tiểu nữ hài lại hỏi.
"Không có." Tầm Mạch Mạch lắc đầu.
"Nguyên lai tỷ tỷ cũng chưa thấy qua, ta đang muốn hỏi có phải vì ca ca đẹp quá mới phải mang mặt nạ."
Tiểu nữ hài dấu miệng, có chút thất vọng.
"Hắn nhất định là đẹp."
Dung mạo tu sĩ sẽ ảnh hưởng bởi tu vi, tu vi càng cao dung mạo càng đẹp. Đồ Thanh tuy tu vi không phải đặc biệt cao nhưng cũng không thể quá xấu được.
"Quả nhiên tỷ tỷ cũng nghĩ như vậy, ca ca ta còn nói vì quá xấu mới mang mặt nạ." Tiểu nữ hài tức giận nói.
"Hắn nhất định sợ người khác lớn lên đẹp hơn hắn."
Tầm Mạch Mạch nhịn không được bật cười, không thể nào nghĩ đến Đồng Thanh Việt lại là người để ý đến bộ dáng.
"Tỷ tỷ, ta muốn tiếp tục tìm hoa."
Tiểu nữ hài từ trên mặt đất bò lên.
"Đi thôi."
Nàng tùy tay sửa lại quần áo có chút hỗn độn cho tiểu nữ hài, cũng đứng dậy định đi ra ngoài.
Còn cái cơ duyên kia, Đồ Thanh đã nói với nàng, được đến liền tốt, không cần cố tình đi tìm.
Trên đường đi, một con bướm đuôi phượng từ trong bụi hoa thướt tha bay qua, như thể đuổi theo Tầm Mạch Mạch.
Nhìn bướm đuôi phượng, Tầm Mạch Mạch không nhịn được cảm thán.
"Nếu ta còn ở Xích Ninh phong thì tốt rồi, ta có thể trồng ngàn linh hoa trên mạch khoáng, đem ngươi mang về nuôi."
Vừa dứt lời, bướm đuôi phượng vẫn đang bay trước mặt chợt dừng lại, sau đó như thể bị chụp nát, tán ra thành vô số quang điểm màu lam.
Tầm Mạch Mạch hoảng sợ, không kịp phục hồi tâm trạng, vô số quang điểm phấn lam tụ tập lại trước mặt, đi vào mu bàn tay phải nàng.
Theo bản năng Tầm Mạch Mạch nhìn mu bàn tay, chỉ thấy mu bàn tay vốn trắng nõn bây giờ hiện lên đồ án màu lam, đúng là bướm đuôi phượng kia.
"Đây là..."
Tầm Mạch Mạch muốn duỗi tay sờ thì mặt đất chân động khiến nàng thiếu chút té ngã.
Đồng thời bốn phía vang lên tiếng ầm ầm như thanh âm núi đá sụp đổ, vô số cánh hoa màu lam bay múa đầy trời, rơi xuống như đại tuyết làm người không nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
"Chạy mau, mạch khoáng sụp."
Không biết ai hô lên, các tu sĩ vốn đang thu thập Linh Chất Tử điên cuồng hướng cửa kết giới chạy đến.
Trong biển hoa ngàn linh không thể phi hành, cần chạy ra khỏi kết giới mới có thể bay lên. Nếu không chạy kịp sẽ bị đè dưới chân núi.
Tầm Mạch Mạch phản ứng đầu tiên cũng là chạy ra bên ngoài, nhưng mới chạy hai bước nhớ tới thân ảnh màu hồng.
Nàng xoay người chạy theo phương hướng tiểu nữ hài vừa đi.
Cũng may tiểu nữ hài đi cũng không xa, màu hồng lại nổi bật giữa bầu trời hoa lam, nên Tầm Mạch Mạch rất nhanh đã tìm thấy.
Lúc đó tiểu nữ hài đang cuộn tròn người gọi ca ca.
Nàng chạy tới ôm tiểu nữ hài lên, trong nháy mắt đất dưới chân nứt vỡ như cự thú lộ răng nanh.
Âm ầm ầm ầm...
Liên tiếp không ngừng những tiếng trầm đục truyền đến từ lòng đất. Tầm Mạch Mạch ôm người chạy vội, không dám nhìn về phía sau, sợ chậm một chút sẽ rơi xuống khe nứt.
Lấy tu vi của nàng cùng tiểu nữ hài, bị đè dưới chân núi thì phải chết không thể nghi ngờ.
Theo núi sụp xuống, rất nhiều hòn đá văng ra. To thì Tầm Mạch Mạch ôm người né tránh, nhỏ thì để linh lực hất văng, cứ chạy như thế cho đến khi được hai đạo thân ảnh đón lấy.
"Tâm Tâm."
"Tầm Mạch Mạch."
Hai đạo thân ảnh một đen một tím cơ hồ đồng thời xuất hiện trước mắt Tầm Mạch Mạch.
Đặc biệt là đạo màu tím, vừa thấy liền đón người trong lòng nàng qua.
"Oa.. ca ca..."
Tiểu nữ hài vẫn luôn cố nén nước mắt trong khoảnh khắc nhìn thấy ca ca không nhịn được khóc lớn.
Đồng Thanh Việt đau lòng ôm muội muội, nhìn Tầm Mạch Mạch gật đầu rồi chạy ra ngoài.
"Ngươi không sao chứ?"
Đồ Thanh lúc này cũng chạy đến, nhìn nàng lo lắng hỏi.
"Ta không có việc gì." Tầm Mạch Mạch thở hổn hển "Chúng ta mau đi ra."
Đồ Thanh một lời chưa nói, kéo Tầm Mạch Mạch chạy ra khỏi kết giới, tốc độ hắn cực nhanh, chỉ chốc lát đã ra khỏi kết giới.
Núi bên ngoài kết giới cũng sụp xuống, mọi người đều ngự kiếm ở giữa không trung, nhìn cảnh tượng sụp đổ bên trong kết giới.
"Đang êm đẹp sao bỗng nhiên liền sụp?"
Nhìn cảnh tượng bên trong, Tầm Mạch Mạch nghĩ lại mà sợ.
Đồng Thanh Việt bên cạnh nghe vậy, ánh mắt vừa động nhìn lại đây.
Đồ Thanh vốn vẫn luôn phòng bị hắn, thấy hắn vừa động, linh lực quanh thân lập tức kích động lên.
"Đừng hiểu lầm, ta chỉ đến cảm ơn."
Đồng Thanh Việt dưới ánh mắt đề phòng, hướng Tầm Mạch Mạch nói.
"Cuộc chiến vừa rồi đã cứu muội."
Tuy rằng trên người muội muội có pháp khí phòng hộ, không nguy hiểm tính mạng, nhưng hoảng sợ là không thể tránh được. Hơn nữa, đối phương dưới hoàn cảnh như vậy vẫn nghĩ cứu muội muội hắn, ân tình này phải nhớ kĩ.
"Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ đã cứu Tâm Tâm." Tiểu nữ hài vừa bị hoảng sợ, khó khăn lắm mới dừng khóc, dùng đôi mắt đỏ hồng cảm tạ nàng.
"Không cần khách khí."
Tầm Mạch Mạch đưa tay muốn xoa đầu nữ hài an ủi. Nhưng tay vừa nâng lên, nàng liền cứng đờ, không thể tin nhìn vị trí cổ tay.
"Làm sao vậy?"
Tâm tình Tầm Mạch Mạch biến hóa quá rõ ràng, Đồ Thanh nghi hoặc nhìn qua.
"Linh Lung thạch của ta không thấy."
Tầm Mạch Mạch mau chóng kiểm tra trên người, dù biết xác xuất tìm được rất nhỏ nhưng nàng vẫn không nhịn được xác nhận một lần.
"Có thể vừa rồi rơi bên trong." Đồng Thanh Việt nói.
Nghe vậy, Tầm Mạch Mạch xoay người hướng kết giới bay xuống.
"Ngươi làm gì?"
Đồ Thanh giữ chặt tay nàng, cả giận.
"Trong kết giới không thể phi hành, ngươi muốn chết sao?"
Tầm Mạch Mạch cứng đờ giữa không trung, bên trong kết giới trong suốt, vô số đá vẫn đang rơi xuống. Linh Lung thạch của nàng có lẽ cũng là một trong số vô vàn viên đá kia, bị hắc động nuốt chửng.
"Kết giới khi nào có thể cởi bỏ? Khi nào ta có thể vào tìm?" Tầm Mạch Mạch vội vàng nhìn về phía Đồ Thanh.
"Ngươi muốn đi tìm?"
"Đương nhiên muốn tìm." Tầm Mạch Mạch không chút nghĩ ngợi trả lời:
"Đó là bằng chứng khế ước."
Bàn tay đang túm cánh tay Tầm Mạch Mạch vô thức siết chặt, Đồ Thanh nhìn nữ hài trước mặt, ngơ ngẩn bất động.
Những lời này, vẫn luôn là hắn dùng để nhắc nhở người khác.