“Ông xã đã trở về rồi đây.” Trần Mặc nhẹ nhàng an ủi Tiểu Ngư, tùy ý để cô ấy trút bầu tâm sự với mình. Dù sao đi nữa, nếu cứ đè nén cảm xúc ở trong lòng, thì rất dễ phát sinh nhiều vấn đề hơn nữa. Tiểu Ngư khóc lóc suốt mười lăm phút, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, sau đó ngủ quên ở trong lồng ngực của Trần Mặc. Nhưng ngay cả khi đã ngủ say, cô vẫn tiếp tục ôm chặt lấy Trần Mặc, hai tay không buông lỏng một chút nào. “Ngươi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.