“Ngươi ở đây chờ cứu viện.” Trần Mặc nhẹ nhàng đặt Tiểu Ngư xuống. "Nhưng còn ngươi thì sao? Khụ khụ khụ ..." Nhìn thấy Trần Mặc bị uy hiếp, Tiểu Ngư trở nên hoảng loạn, khuôn mặt vốn đã tái nhợt giờ lại càng không còn chút huyết sắc, tựa hồ có thể ngất đi bất cứ lúc nào. “Ta sẽ không sao.” Trần Mặc chậm rãi đứng dậy, nói lời an ủi: “Bọn chúng không giết ta đâu.” “Ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì.” Nước mắt Tiểu Ngư chảy xuống. “Đi thôi.” Rose đặt tay...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.