Lương Tĩnh bất chấp mọi thứ, hoàn toàn không thèm để ý mình đang đi giày cao gót mà chạy như bay đến căn phòng dành cho khách quý. Sau khi đứng bên ngoài, cô mới để ý chỉnh sửa lại quần áo tóc tai của mình, khẽ hắng giọng, điều chỉnh lại nụ cười trên mặt rồi mới gõ cửa đi vào trong. Tôn Lệ Lệ thấy Lương Tĩnh đi vào phòng, tảng đá lớn trong lòng cô mời dần rơi xuống. Được tiếp đãi một vị khách quan trọng giống như Trần Mặc, nếu như thương lượng tốt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.