Trần Mặc nhìn chăm chằm bộ dáng căng thẳng của Tiểu Ngư với ánh mắt dịu dàng, trông cô lúc này thật dễ thương “Ngươi nhìn đủ chưa? Mau giúp ta sấy tóc đi.” Tiểu Ngư không dám nhìn thẳng Trần Mặc, ngay cả giọng nói cũng có chút run run. “A, được chứ.” Trần Mặc nhận ra bản thân đang thất thần, hắn vội trả lời lại rồi nhanh chóng tìm máy sấy cho Tiểu Ngư. Mỗi khi cô gội đầu xong, chỉ cần Trần Mặc ở bên cạnh thì cô đều để hắn sấy cho mình. Đây dường...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.