“Tắt đi! Tắt mau!” Trần Mặc nhìn thấy thái độ của Tiểu Ngư, hắn thật sự muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui vào. “Cái này…” Trần Mặc cười khan, hắn không biết nên giải thích như thế nào. Vì sự thật đang ở ngay trước mắt, mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa. Còn lý do sâu xa hơn thì hắn không thể nói ra được. “Ngươi uống chút nước đi, đừng ... làm việc vất vả quá, ta ... ta đi tắm đây.” Tiểu Ngư đỏ mặt, ấp a ấp úng một lúc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.