Mục lục
Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Trần Mặc lê người rời khỏi giường. Hắn rửa mặt xong xuôi rồi đi tới thư viện. Tối hôm qua hắn đọc sách đến mê mẩn, xem qua toàn bộ chương trình học chuyên ngành trong trường đại học đến tận hai giờ sáng, sau đó mới yên tâm đi ngủ.

Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên với Tiểu Ngư, nếu chỉ vì ngủ nướng mà để lỡ hẹn thì thật sự rất mất mặt.

Khi Trần Mặc đến thư viện, hắn nhìn vào nơi xảy ra tai nạn hôm đó. Giá sách đã được dọn dẹp sạch sẽ, trông như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hắn đi đến đó, cầm vài quyển sách Phân Tích Dược Tính Đông Y Toàn Tập ở trên kệ rồi đi đến khu tự học.

Thư viện vào buổi sáng cuối tuần cũng không có quá nhiều người, có lẽ mọi người giờ vẫn còn đang ngủ nướng. Trần Mặc nhìn quanh khu tự học một lần, sau đó chọn vị trí ở trong góc rồi ngồi xuống, bắt đầu tiến vào trạng thái học tập.

Không lâu sau, Trần Mặc cảm thấy có động tĩnh ở xung quanh, hắn quay lại thì thấy Tiểu Ngư đã ngồi xuống bên cạnh mình. Cả hai người đều không nói cụ thể mình sẽ ngồi ở tầng nào, nhưng không ngờ lại cùng ăn ý chọn tầng này để gặp nhau.

"Còn khó chịu trong người không?"

Tiểu Ngư liếc hắn một cái.

"Không."

Trần Mặc khẽ lắc đầu.

“Ngươi học y à?”

Tiểu Ngư chỉ vào chồng sách Phân Tích Dược Tính Đông Y Toàn Tập.

“Cảm thấy khí huyết dâng trào, muốn biết thêm một chút thôi."

Câu trả lời của Trần Mặc khiến ánh mắt của Tiểu Ngư loé sáng một chút, không biết đang nghĩ cái gì mà đột nhiên mặt cô trở nên đỏ bừng, sau đó Tiểu Ngư bắt đầu tập trung vào cuốn sách trước mặt.

Thư viện lại chìm vào im lặng.

Toàn bộ sự tập trung của Trần Mặc đều đặt vào những cuốn sách, ánh mắt vô cùng chăm chú. Những hình ảnh dược liệu trong cuốn sách, giới thiệu sơ lược và tác dụng của chúng đều được hắn ghi nhớ trong đầu

Lý do Trần Mặc chọn sách y học rất đơn giản. Trong công nghệ phát triển tiềm năng con người, nếu muốn kích thích các tiềm năng thì cần phải sử dụng thuốc. Nhưng Trần Mặc hiện tại không có công nghệ lẫn dụng cụ, cho nên không thể bào chế ra được thuốc, vì vậy hắn chỉ có thể đi từng bước một.. Việc đầu tiên chính là cần phải hiểu rõ tên từng loại dược liệu vì tên mô tả trong sách công nghệ ở trên khác với tên ở ngoài đời.

Tốc độ đọc của Trần Mặc cũng được tăng lên đáng kể, hắn chỉ mất mười giây để đọc xong một trang, tên và tác dụng của từng loại dược liệu đều được hắn ghi nhớ trong đầu.

Không khí trong thư viện tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng động từ bên ngoài truyền vào thì cũng chỉ có tiếng Trần Mặc đang lật sách.

Không lâu sau, Trần Mặc cảm thấy có gì đó sai sai. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái đang ngồi đối diện mình.

Cô gái mặc một chiếc váy ngắn, làn da trắng ngần, cũng có thể xem như là một đại mỹ nhân, chỉ là cô ta còn thiếu một chút khí chất thanh tú giống như Tiểu Ngư.

Lúc này, Tiểu Ngư đang đỏ mặt nhìn cô gái kia, thần sắc của cô có chút khẩn trương.

"Xin chào, ta tên là Lý Nhược Hi, khuê mật của Tiểu Ngư.“

Lý Nhược Hi mỉm cười, đưa tay về phía Trần Mặc.

"Xin chào, ta tên là Trần Mặc.”

Sau khi bắt tay xã giao, Lý Nhược Hi thu tay lại, sau đó nhìn chằm chằm vào hắn: “Ta thấy bộ dạng vừa rồi của ngươi có vẻ không thích học lắm, ngươi muốn theo đuổi Tiểu Ngư của chúng ta sao?”

Trần Mặc toát mồ hôi hột, không ngờ cô gái này lại thẳng thắn như vậy. Nhưng hắn đúng là đang học tập thật mà.

"Nếu ngươi không trả lời, ta sẽ coi như ngươi đã thừa nhận.”

Đôi mắt Lý Nhược Hi cong thành hình lưỡi liềm: “Xét thấy lần trước ngươi đã liều chết để cứu Tiểu Ngư, ta sẽ cho ngươi qua cửa lần này. Ta còn có một số chuyện quan trọng muốn nói, ngươi có muốn nghe hay không?”

Trần Mặc nhìn về phía Tiểu Ngư, phát hiện mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai, nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục đọc sách, cho dù cô cũng không biết mình đang đọc cái gì.

“Muốn!”

Trần Mặc quay đầu lại, lập tức đồng ý.

“Tiểu Ngư nhà ta có biệt danh là Mèo Con, bởi vì cô ấy thích mèo con, và cũng bởi vì tính tình của Tiểu Ngư rất giống mèo con, lúc trầm ổn, hiền lành ngoan ngoãn, đôi khi có chút hoang dã. Mèo con đôi khi cũng hay nghịch ngầm, thích làm nũng, nhưng mà ta chưa nhìn thấy Tiểu Ngư làm nũng bao giờ, không biết ngươi có diễm phúc này không nữa.”

Lý Nhược Hi ý vị thâm trường nói ra. Còn Tiểu Ngư đang ngồi bên cạnh hắn, từ vành tai cho đến cổ của cô đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu, cô muốn ngăn cản Lý Nhược Hi, nhưng vì ở đây là thư viện nên cô không dám lớn tiếng. Lý Nhược Hi cũng giả vờ không thấy, không cho Tiểu Ngư không có cơ hội phản bác..

“Vì biệt danh là Mèo Con, nên Tiểu Ngư cũng rất thích ăn cá. Quê của Tiểu Ngư ở gần biển, nên cô ấy rất thích màu xanh nước biển. Cô ấy cao 165cm, nặng 49kg, số đo ba vòng và chiều dài đôi chân thì… muốn biết không? Qua đây, ta sẽ nói nhỏ cho ngươi biết.

Lý Nhược Hi nở nụ cười xấu xa, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Trần Mặc.

#Chương 9: Số dư đáng thương

Lý Nhược Hi vừa định mở miệng, thì không biết từ lúc nào Tiểu Ngư đã ngồi bên cạnh cô ta. Lúc này, Tiểu Ngư hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống. Va phải cái hố của bạn thân, còn chưa thấy chỗ tốt đâu mà đã định bán cô, chẳng lẽ sợ cô không có ai yêu sao?

"Ta với Nhược Hi đi vệ sinh một chút."

Tiểu Ngư không dám nhìn thẳng Trần Mặc, vội vàng kéo Lý Nhược Hi rời khỏi khu tự học.

"Tiểu Ngư, sao ta cảm giác như ngươi muốn giết người diệt khẩu vậy."

Bị Tiểu Ngư kéo đi, Lý Nhược Hi run rẩy nhìn về phía Trần Mặc: "Đáp án cho mấy câu hỏi vừa rồi, ngươi tự mình "thăm dò" đi nhé, nếu không.. Có người sẽ giết ta mất, nhớ kỹ, ngươi nợ ta một món ân tình..."

Trần Mặc không ngờ chuyện này lại trở nên ồn ào như vậy. Chỉ có điều, nhờ những lời luyên thuyên của Lý Nhược Hi, hắn đã có thể hiểu sơ qua về Tiểu Ngư.

Sau khi chỉnh đốn lại tâm trạng, Trần Mặc tiếp tục đọc cuốn sách trên tay. Bình thường mọi người hay cúi đầu đọc sách, còn hắn thì lại ngẩng cao đầu đọc sách.

Không bao lâu sau, Tiểu Ngư một mình trở lại chỗ ngồi, sắc mặt của có hơi hồng hồng.

"Vừa rồi Nhược Hi chỉ nói đùa thôi, ngươi đừng để ý."

“Cô ấy khá tốt, chỉ đáng tiếc ta vẫn chưa kịp nghe mấy đáp án cuối cùng.”

Lời này nói ra, sắc mặt Tiểu Ngư vốn còn chưa hết hồng thì lại đỏ bừng đến mang tai trong nháy mắt, cô cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Trần Mặc cười cười rồi nhìn vào cuốn sách.

Chỉ trong một buổi sáng, Trần Mặt đã đọc được mười cuốn sách sách Phân Tích Dược Tính Đông Y Toàn Tập. Đây đúng là một kết quả đáng mừng, cộng thêm đêm qua hắn đã đọc được sáu cuốn sách chuyên ngành, tổng cộng được mười sáu cuốn. Thư lão đã nói, đọc và nghiên cứu được một trăm cuốn sách công nghệ thì sẽ có thể nhận thêm một loại kỹ thuật. Đối với Trần Mặc mà nói, đây tuyệt đối là một sự cám dỗ lớn.

Hắn cũng đã tìm được toàn bộ các loại dược liệu cần thiết để tiến hành công nghệ phát triển tiềm năng con người.

Sau khi cơm nước xong, Trần Mặc đưa Tiểu Ngư trở về ký túc xá nữ, nhưng hắn không trở về phòng của mình mà đi ra phía bên ngoài trường học.

[Công nghệ phát triển tiềm năng con người ở trình độ thấp] mà Trần Mặc nhận được cũng không phải chỉ để trưng. Bên trong cuốn sách có bao gồm phương pháp khai phá những tiềm năng trong cơ thể con người, kèm theo đơn thuốc và phương pháp sử dụng.

Nghe có vẻ hơi mơ hồ.

Tuy nhiên, chuyện khai phá tiềm năng thì không thể thực hiện ở trong ký túc xá, hắn cần phải thuê một căn phòng ở bên ngoài trường học, nếu tiến hành công nghệ ở đó thì sẽ không để lộ nhiều điều tiếng.

Gần trường đại học Tân Hải, phòng cho thuê có vẻ hơi đắt, một căn hộ gồm một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng vệ sinh mà những 1300 một tháng (4650k/tháng). Tuy nhiên, nơi này cũng có một vài ưu điểm, đây là phòng để đó không dùng của người ta, cho nên có đầy đủ đồ dùng gia đình, bên trong phòng tắm còn có bồn tắm, rất thuận tiện để cho hắn ngâm thuốc.

Sau khi trả hai tháng tiền thuê nhà và tiền đặt cọc, Trần Mặc cả thấy có chút suy sụp khi nhìn thấy số tiền tiết kiệm ít ỏi còn sót lại trong tài khoản ngân hàng. Về sau hắn nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được, nếu không thì... Thật có lỗi với Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật cường đại này.

....

....

Sau khi dọn dẹp sơ qua căn phòng, Trần Mặc đến chợ thuốc Đông y gần đó để mua những dược liệu cần thiết. Tiền thuê nhà đã khiến hắn vô cùng đau lòng, mà tiền dược liệu lại bồi cho hắn thêm một cú, số dư đáng thương càng trở nên bi thảm hơn.

Đối với cuốn sách [Công nghệ phát triển tiềm năng con người ở trình độ thấp], nếu sử dụng thuốc uống thì chỉ cần một liều, còn nếu tắm với dược liệu thông thường thì cần phải tắm ba lần. Hiện tại mới chỉ là khởi đầu, Trần Mặc không cần nhiều loại dược liệu lắm, hơn nữa còn là những loại thường gặp, bằng không hắn cũng không thể tìm được đầy đủ các loại như vậy.

Trần Mặc mua về hai túi dược liệu nặng mười cân (=5kg), trong đó có 32 vị thuốc, tất cả đều dựa theo số lượng và yêu cầu theo như trong sách, sau đó hắn mài tất cả dược liệu thành bột phấn.

Mười cân bột thuốc tốn hơn 1500 (năm triệu), đó cũng là vì sao hắn lại đau lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK