Lâm Thư ôm theo một tờ báo, hồ hởi chạy vào một căn nhà cũ nát, giống như tờ giấy báo này chính là cọng rơm cứu mạng của cô ấy. “Ông nội, ông nội.” Lâm Thư la lên, trong lòng hưng phấn đến mức sốt ruột. Một ông lão tóc bạc phơ đang ngồi thu dọn phế liệu bên trong, khi nghe thấy tiếng gọi của Lâm Thư, ông ta ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt tràn đầy dấu vết của thời gian. Sau lưng ông lão không xa là một cậu bé tầm khoảng sáu tuổi đang...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.