Lâm Thư bước ra khỏi cục Công an với vẻ mặt thoải mái. Trải qua việc này, cô cảm thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều. Khi Lâm Thư chuẩn bị rời đi thì một chiếc xe liền dừng lại trước mặt cô. Lâm Thư đơ người, ngước mắt nhìn người trên xe bước xuống, đó chính là Trần Mặc và Tiểu Ngư, ân nhân của cô. “Xin chào.” Trần Mặc cười. “Chào các ngươi, cảm ơn.” Lâm Thư cúi thấp đầu: “Ta nhất định sẽ báo đáp ngươi.” “Lần trước ngươi đã nói cảm ơn rồi, cho nên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.