Tiểu Ngư cũng đã trông thấy Triệu Mẫn đi vào, cho nên cô vội vàng vùng khỏi vòng tay của Trần Mặc đang siết chặt lấy mình. Tuy cửa phòng giờ đã đóng chặt, nhưng khuôn mặt vẫn đỏ đến tận mang tai. "Bị chị Triệu nhìn thấy rồi, tại ngươi cả đấy." Tiểu Ngư ngượng ngùng nói, sau khi chỉnh trang lại quần áo, lập tức vội vã lao ra mở cửa phòng. "Có phải vừa rồi ta đã đến không đúng lúc?" Triệu Mẫn bước vào phòng bệnh, hài hước nhìn Trần Mặc: "Hay là ta lui ra...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.