Sắc mặt Tiểu Ngư tràn đầy lo lắng, cô nhìn thấy Trần Mặc tỉnh lại thì lập tức trở nên vui mừng: "Ngươi tỉnh rồi!?" "Ừm." Trần Mặc xoa nhẹ lòng bàn tay của Tiểu Ngư, trong lòng cảm thấy ấm áp. Tiểu Ngư cũng không rút tay ra, để mặc cho hắn vuốt ve tay mình, biểu cảm lo âu trên mặt cũng bớt dần: "Lúc ngươi đang ngủ thì cả cơ thể đột nhiên tháo mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng tái nhợt đi, có phải là ngươi gặp ác mộng hay không?" "Đúng vậy, mơ thấy ngươi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.