“Em trai nhỏ.” Lại nữa rồi, Trần Mặc có chút dở khóc dở cười. Cái cô Triệu mẫn này thỉnh thoảng lại uống nhầm thuốc, cứ thích chọc ghẹo hắn đủ kiểu, nhưng vì quan hệ của hai người quá tốt đẹp, hắn cũng hết cách bắt chẹt cô. “Làm phiền ngươi bỏ chữ “nhỏ” đó đi, nếu không thì ta sẽ trừ lương của ngươi.” “Đừng có để ý đến chút tiểu tiết này mà, ta chỉ là hiếu kỳ, tại sao ngươi rảnh rỗi nghiên cứu thuốc nở ngực với thuốc tráng dương vậy? Có phải ngươi...” Triệu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.