Mộc Tâm mĩm cười, cô xoay người lại ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên môi anh, nói: “Em rất, rất, rất thích luôn. Miễn là anh tặng thì em đều thích!”
Lâm Đình Phong nghe cô nói thì cong khóe môi, vịn lấy eo Mộc Tâm, nhấc bỗng cô lên để cô ngồi lên bàn, anh áp sát người lại như muốn chặt đứt mọi đường lui của cô: “Có phải em nên ‘có qua có lại’ với anh một chút không?”
Mộc Tâm cười nói: “Anh muốn em tặng gì cho anh đây?”
Anh cúi xuống bên tai cô thì thầm những âm thanh dụ dỗ: “Ngoài em ra, anh rất khó chấp nhận món quà nào khác!”
Mộc Tâm như trêu đùa với lửa, cô đưa ngón tay lướt nhẹ lên yết hầu của anh: “Ô… Anh quên rồi sao? Em vẫn đang… mà anh yêu.”
Lâm Đình Phong cắn khẽ lên tai cô rồi đưa lưỡi lướt lên vành tai cô, trầm trầm nói: “Nếu muốn người ta sẽ tìm cách, còn không muốn thì mới tìm lý do.”
“Câu nói trong sáng như vậy lại bị anh dùng theo kiểu đen tối quá đó.”
Anh cười khẽ một tiếng trầm vang như một nốt lặng đen: “Biết tại sao không?”
Mộc Tâm chớp cặp mắt anh đào, hỏi: “Sao vậy?”
“Vì gặp em, anh chỉ muốn tắt đèn!”
Hai má Mộc Tâm đỏ lên: “Lưu manh!”, cô ở trong ngực anh, lí nhí nói: “Cách khác gì đó… em không biết đâu…”
“Anh dạy em.”, Lâm Đình Phong bế cô lên, Mộc Tâm dùng hai chân câu chặt lấy eo anh, hai tay cô ôm lấy cổ anh.
Lúc anh di chuyển, cô có thể cảm nhận được một vật ấm nóng nào đó đang cọ lên mông của mình khiến mặt cô ngày càng đỏ hơn.
Lâm Đình Phong thấy biểu cảm ngây thơ đó của cô thì trong lòng như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lướt lại, khiến anh ngứa ngáy mà khó lòng kiềm chế được.
Vừa bế cô đi về phòng ngủ, anh vừa cúi đầu hôn lên bờ môi mọng của cô, khẽ mút từng giọt mật ngọt. Chiếc lưỡi ấm nóng của anh xâm lượt vào trong quắn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô mà thưởng thức.
Cảm giác ma sát khiến đầu lưỡi trở nên tê dại mà thoải mái, âm thanh “Chặc! Chặc!” và tiếng thở gấp đầy dụ tình vang lên từng nhịp, xúc cảm say mê khiến cơ thể cả hai tỏa ra một nguồn nhiệt lượng nóng bỏng.
Khi bước vào phòng, anh không vội đặt cô lên giường mà áp lưng cô lên cánh cửa gỗ, đôi môi mút chặt lấy chiếc lưỡi của cô, nhấm nháp hương vị quen thuộc chỉ thuộc về cô. Bàn tay trên đùi di chuyển nhẹ nhàng, cách một lớp vải mỏng vuốt ve lên quả đào hồng tròn trịa.
Ngực anh áp sát lên ngực cô, cọ sát lên xuống theo từng nhịp thở. Khoái cảm khô nóng mà thoải mái lan tràn khắp cơ thể khiến Mộc Tâm ngâm lên vài tiếng rên rĩ hứng tình.
Lâm Đình Phong bế cô đi lại giường, đặt cô nằm ngửa trên chiếc nệm mềm mại. Đôi mắt hoa đào nhiễm sắc tình của cô nhìn anh một cách câu dẫn mong lung. Mái tóc đen dài xõa tung trên chiếc gối lụa trắng, cặp đùi thon thả ẩn hiện sau chiếc đầm ngủ mỏng manh.
Mọi thứ đập vào mắt anh tường tận như một chất kích thích khó cưỡng. Anh nằm sấp lên người cô, đưa chiếc lưỡi linh hoạt lướt lên vành tai, dọc xuống chiếc cổ trắng ngần.
Mỗi một nơi anh đi qua như mang theo một dòng điện hạ thế, khiến cơ thể cô run lên nhè nhẹ. Mộc Tâm nâng tay ôm lấy lưng anh, theo bản năng mà vuốt ve lên xuống, bàn tay không xương lướt trên khuôn ngực anh, tháo ra từng chiếc khuy áo nhỏ nhắn.
Bờ môi của anh thong thả lướt đến xương quai xanh, anh đưa tay kéo lấy dây đầm ngủ của cô xuống. Chiếc đầm ngủ theo lực đạo trượt xuống ngang eo, để lộ ra chiếc áo lót ren mỏng manh e ấp lấy đôi gò bồng căn tròn nhẫn nhụi.