Mộc Tâm bị bộ dáng bá đạo tổng tài của anh làm cho đỏ mặt, cô đẩy anh ra: “Láy xe đi, chồng tương lai!”
Lâm Đình Phong thấy bộ dáng đỏ mặt của cô thì lại muốn trêu chọc: “Anh đồng ý làm chồng tương lai của em khi nào?”
Thấy anh nhái lại lời mình, cô phồng má, kéo cà vạt anh lại, cắn mạnh lên môi anh một cái cho bỏ ghét, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Lâm Đình Phong liếm liếm dấu son mà cô lưu lại trên môi mình, lắc đầu bất lực, sao cắn người mà cũng có thể đáng yêu như vậy chứ! Con hồ ly nhỏ đúng là càng ngày khiến mình càng nghiện mà!
Mộc Tâm thấy nhìn ngoài cửa sổ không phải là đường về công ty, cô quay qua hỏi: “Anh định đi đâu vậy?”
“Tặng quà cho em.”
Cô nghe vậy thì ánh mắt đầy ý cười: “Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?”
Lâm Đình Phong dùng giọng điệu thản nhiên, nói: “Để an ủi em thua trận.”
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, có thua cũng là Lâm thị lỗ vốn, thế mà lại đi an ủi mình, đáng yêu quá đi!
Cô bặm bặm môi, chọt chọt bàn tay của anh: “Một tay vẫn láy xe được phải không?”
Biểu cảm của cô làm anh phì cười, anh đưa tay nắm lấy bàn tay cô, năm ngón tay đan lại vào nhau: “Giờ thì vui chưa?”
Mộc Tâm mỉm cười nhìn anh: “Không cần quà đâu! Anh nhìn xem, em có chỗ nào không vui đâu?”
“Em biết trước rồi sao?”
“Đã đoán được phần nào rồi! Chỉ là muốn tương kế tựu kế một chút thôi!”
“Ai làm?”
“Tiểu Bạch.”
“Làm sao em biết được?”
“Lúc nghĩ trưa hôm qua, em gặp cậu ta đứng thấp thỏm trước cửa phòng làm việc, lúc vào lấy túi xách thì phát hiện chồng tài liệu bị lục lọi. Thật ra lúc đấy em cũng không nghĩ nhiều, nhưng trên đường đi ăn trưa về, em gặp cậu ta và Trần Tiểu Như ở quán cà phê gần công ty.”
Ánh mắt Lầm Đình Phong hơi tối lại: “Để anh xử lý cậu ấy.”, thằng nhóc con, trước đó ngấp nghé Mộc Mộc đã đành, giờ lại còn làm gián điệp thương mại.
Mộc Tâm nghe vậy thì vội lên tiếng: “Không cần, cứ để đó đi đã! Em có kế hoạch rồi!”
Lâm Đình Phonng thắn xe lại ngừng đèn đỏ, vẻ mặt vân đạm phong kinh, nói: “Cần anh phối hợp không?”
Cô nghe vậy thì cười cười: “Cần chứ! Anh mà ra tay thì em thắng chắc rồi!”
Anh yêu chết cái bộ dáng đắc ý đầy tinh ranh này của cô, xoa xoa đầu cô: “Không buồn thì cũng đi xem quà nha? Anh chuẩn bị lâu lắm rồi!”
“Oh! Có thể tiết lộ chút không? Nghe anh nói làm em tò mò ghê!”
“Lát em sẽ biết!”
Mười lăm phút sau, xe ngừng lại ở một tòa cao ốc năm mươi tầng nơi trung tâm đô thị tấc đất tấc vàng.
Mộc Tâm nghi hoặc, hỏi: “Sao lại dừng ở đây?”
Anh đi xuống xe, vòng qua ghế phụ mở cửa cho cô: “Anh dắt em đi xem quà.”
Cô mờ mịt bước ra khỏi xe, anh ôm eo cô đi về phía tòa cao ốc. Cửa kính tự động mở ra, một con robot mặc vest đen di chuyển lại chào hỏi.