Mục lục
XUYÊN QUA THỜI KHÔNG ĐẾN YÊU ANH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 48


Lâm Đình Phong đứng bên cạnh giường sấy tóc cho cô, các ngón tay lướt lên từng sợi tóc mát lạnh của cô, từng cỗ mùi hương sữa tắm quen thuộc của mình len vào khoan mũi, ngón tay anh vô tình chạm vào chiếc cổ thiên nga của cô, cảm giác trơn mịn khiến anh không muốn dời đi, anh bất lực khi phát hiện bản thân vậy mà có phản ứng rồi, anh không ngờ chỉ tiếp xúc khoảng cách gần với cô một chút đã đánh vỡ khả năng kiềm chế mà bấy lâu nay anh luôn lấy làm tự hào. Anh tự nhũ trong lòng là phải bình tĩnh, nếu dọa cô chạy mất thì không hay.


Khoảng 10 phút sau, tiếng ù ù của máy sấy tóc biến mất, Mộc Tâm đưa tay trái vuốt vuốt mái tóc đã khô. Lâm Đình phong vẫn một bộ dáng bình tĩnh đi cất máy sấy, xong rồi anh quay qua cười nói với Mộc Tâm: “Em ngủ đi, có chuyện gì cứ gọi anh, anh ở phòng kế bên”.


“Ừm, anh ngủ ngon”, cô khẽ gật đầu rồi nói.


“Ngủ ngon”, anh đáp lại rồi đi ra ngoài.


Mộc Tâm leo lên giường, đưa tay tắt đèn rồi cẩn thận kéo chăn lên, Hít mùi hoa cỏ trên chiếc chăn, cô thầm nghĩ, anh ta đôi lúc hơi lưu manh lại dở hơi nhưng cũng dịu dàng chu đáo, còn tự tay thay dra giường cho mình. Có lẽ do mệt mỏi cả buổi tối, cũng có lẽ do thấy an tâm khi biết phòng bên cạnh có ai đó, rất nhanh cô đã ngủ say.


Cô bên này thì thoải mái ngủ ngon, nhưng bên kia Lâm Đình Phong đang tự bế mình trong phòng tắm, anh đứng dưới vòi nước lạnh lẽo nhìn “Bé Phong” đang dương cờ khởi nghĩa. Ngọn lửa trong người vẫn hừng hực, hình ảnh và xúc cảm mềm mại của cô cứ hiện lên trong đầu anh. Anh thầm than trong lòng, lần này đúng là tự đào hố chôn mình rồi.


Sáng hôm sau, ánh ban mai xuyên qua lớp rèm cửa trắng mỏng chiếu những tia nắng yếu ớt lên người thiếu nữ đang cuộn mình trong chăn.


Hàng mi dày như cánh bướm khẽ lay động, Mộc Tâm mở mắt ra, đôi đồng tử màu hổ phách vẫn còn mơ màng chưa có tiêu cự. Cô thất thần nằm ngửa người nhìn lên trần nhà một lúc lâu, một tiếng “Ting” từ bên ngoài vọng vào kéo thần trí cô về. Cô lồm cồm bò xuống giường, theo thói quen kéo lại chăn cho thẳng thóm rồi mới đi vệ sinh cá nhân. Do tay bị thương nên bình thường chỉ mất khoảng 15 phút thì hôm nay mất hơn nữa tiếng cô mới bước ra khỏi phòng tắm.


Cô đẩy cửa phòng đi ra, một mùi thức ăn thơm phức đánh thức con sâu ham ăn trong bụng Mộc Tâm khiến nó kêu lên “Ọt ọt”. Mộc Tâm xoa xoa chiếc bụng đã xẹp lép của mình, cô lần theo mùi thơm đi đến phòng bếp. Khi đến trước cửa phòng, cô thấy Lâm Đình Phong đang loay hoay nấu nướng chuẩn bị bửa sáng, cô cong khóe môi dựa người vào thành cửa nhìn anh.


Lâm Đình Phong mặc chiếc áo thun trắng cổ tròn, tay áo dài được anh xắn lên khuỷu tay, bên dưới là chiếc quần dài màu xanh coban, trông dáng vẻ này của anh rất thoải mái và dễ gần, rất khác với lúc làm việc ở công ty. Anh đang cầm chiếc mui nhỏ khoáy nồi cháo, trên người mang một chiếc tạp dề màu nâu caro, dáng vẻ này của anh khiến Mộc Tâm nhìn đến mê mẩn.


Trong lòng Mộc Tâm thầm cảm khái, người ta hay nói dáng vẻ con trai khi nấu ăn rất hấp dẫn, nhưng cộng thêm khuôn mặt đẹp trai và dáng người được tạo hóa ưu ái đó của Lâm Đình Phong thì phải nói là quá mlem mlem.


Lại một tiếng “Ting” vang lên, Lâm Đình Phong mở lò nướng, dùng cây gắp lấy ra hai chiếc bánh croissant cho ra đĩa. Anh mở tủ lạnh rót hai ly sữa cho vào lò vi sóng hâm nóng. Khi xoay người lại đem đĩa bánh đặt lên bàn ăn, đôi đồng tử đen láy của anh chạm phải Mộc Tâm. Thấy cô đang đứng đó nhìn mình có chút say mê, anh khẽ cười một tiếng rồi nói: “Em dậy rồi sao? Không phải anh làm em thức giấc chứ? ”


Đột nhiên anh xoay người lại, Mộc Tâm chưa kịp thu lại biểu cảm mê trai của mình, cô vội điều chỉnh trạng thái tỏ ra như mình vừa mới đến chứ không phải đứng đây từ chiều. Cô đưa tay vuốt nhẹ lên chiếc áo sơ mi trên người che giấu sự lúng túng, cười nói: “Không phải, tôi theo đồng hồ sinh học mà dậy thôi.”, nói rồi cô làm bộ nhìn vào bàn ăn nói, “Anh đang nấu ăn à?”.


Lâm Đình Phong vừa dọn đồ ăn ra bàn vừa đáp: “Ừm, em lại đây ngồi đợi chút đi, cháo gần chín rồi”.


Mộc Tâm bước lại bàn ăn ngồi xuống, cô nhìn một bàn đồ ăn phong phú mà hai mắt sáng rực, oa! Tên tiểu gia hỏa này cũng đa năng quá nha, biết làm nhiều món như vậy. Nào là bánh quẩy, sủi cảo xíu mại, há cảo tôm, bánh bao kim sa, trứng luộc. Nào là croissant quếch mứt dâu, sanwish trái cây, salad dăm bông. Đúng là Đông – Tây kết hợp, dinh dưỡng một trăm phần trăm.


Khoảng vài phút sau, Lâm Đình Phong bưng hai chén cháo ra, đặt một chén trước mặt Mộc Tâm, cười nói: “Là cháo thịt bằm đó, em ăn đi cho nóng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK