Chưa đợi cô nói xong, một bờ môi lạnh khóa chặt môi cô, nuốt hết lời cô muốn nói vào bụng. Anh khẽ mút nhẹ lên cánh môi hồng nhuận của cô, xúc cảm mềm mại khiến anh không muốn rời khỏi nụ hôn này, đôi tay đặt ở lưng khẽ đưa lên giữ lấy gáy của cô, làm nụ hôn càng thêm sâu.
Mùi hương bạc hà xông vào khoang mũi khiến mặt Mộc Tâm giăng đầy mây hồng, cảm giác ma sát dịu dàng nơi bờ môi truyền đến làm đầu óc cô trống rỗng.
Mọi người đơ mặt ra nhìn sếp nhà mình hôn thư kí Mộc đến say mê. Tiểu A thì chỉ biết che mắt lại thầm rơi lệ. Vì miếng cơm manh áo, chút cẩu lương này có là gì! Mình nín thở nuốt là được!
A Khải cầm điện thoại bấm giờ, đã quá hai phút nhưng nhìn sếp không có ý định dừng lại khiến cậu lúng túng không biết làm sao.
Mộc Tâm cảm giác nụ hôn đã kéo dài gần năm phút rồi, cô khẽ chống tay lên ngực Lâm Đình Phong đẩy nhẹ anh ra, đôi môi mọng vì nụ hôn vừa rồi mà đỏ lên, cô thẹn quá hóa giận mà nói: “Quá hai phút rồi!”
Lâm Đình Phong sau khi rời khỏi nụ hôn của cô, anh lưu luyến hương vị mật ngọt, không tự chủ đưa lưỡi liếm môi mình một cái. Hành động phản xạ không điều kiện đó của anh rơi vào mắt Mộc Tâm, làm mặt cô đỏ tận mang tai. Cô vội xoay mặt nhìn về phía mọi người, thấy mọi người nhìn mình mỉm cười khiến cô ngượng chín mặt, cô cầm ly nước cam lên uống vài ngụm ổn định cảm xúc.
Vòng chơi tiếp theo bắt đầu, Mộc Tâm nhìn chằm chằm chai rượu đang chỉ về phía mình, cô bất lực dựa lưng ra ghế đáp: “Thử thách.”, rút một lá bài rồi lật ra đặt lên mặt bàn, A Khải tiếp tục nhiệm vụ của mình, cậu đọc to: “Mời người khác giới song ca một bài.”
Mộc Tâm cầm hai micro lên, cô định mời A Khải song ca với mình, dù gì cậu ta cũng có máu văn nghệ lắm mà. Micro chưa kịp đưa về phía A Khải thì một bàn tay rắn chắc cầm lấy micro từ tay Mộc Tâm. Cô ngơ ngát nhìn người vừa lấy micro của mình.
Lâm Đình Phong mỉm cười nói: “Để tôi hát với em.”
Mọi người nghe anh nói thì đập bàn, vỗ tay cổ vũ: “Hú hú hú, cuộc đời này còn có thể được nghe sếp hát đúng là không còn gì luyến tiếc.”
Mộc Tâm đành đúng dậy cùng anh đi lại giữa phòng, cô ngồi trên chiếc ghế cao ban nảy. Lâm Đình Phong bấm chọn bài, rồi ngồi trên chiếc ghế cao đối diện cô. Giai điệu da diết vang lên, một giọng hát trầm ấm như tiếng đàn cello cất lên:
“Bầu trời đêm không mây không sao, trăng treo trên cao khi lòng anh vẫn nhớ nhung em nhiều.
Anh làm sao có thể ngừng suy nghĩ đến đôi môi em, dù chỉ một giây.
Mặc cho ta đi bên nhau bao lâu, anh đâu hay em cần bao câu nói anh yêu em.
Chỉ để em sẽ một lần nhìn thấy trái tim anh đang rung động biết bao.
Dù lời nói có là gió bay, anh vẫn mong sau này chúng ta trở thành của nhau.
Mệt thì cứ ngoái lại phía sau, anh vẫn luôn đây mà…”
Mộc Tâm nhìn đôi mắt sâu thẩm của anh, tim cô khẽ co thắt như hẫng đi một nhịp, cô vội dời mắt nhìn lời bài hát trên màn hình lớn rồi cất giọng hát:
“Dù thời gian không chịu đứng im, để cho em không còn ngẩn ngơ cũng thôi mơ mộng.
Thì em vẫn luôn dành những câu ca trong lòng em, cho người mãi thôi.
Dù cho mai về sau, mình không bên cạnh nhau, làm tim em quặn đau, em trông ngóng bao nhiêu lâu.
Dù vương vấn u sầu, mùa thu có phai màu, em vẫn muốn yêu anh…”
Mọi người ngồi nghe với vẻ mặt say mê, A Kiều và Tiểu Mỹ cùng cảm thán: “Ôi ôi ôi, chết rồi, sao từ trước đến giờ tôi không biết sếp lại hát hay vậy chứ! Lỗ tai tôi sắp mang thai luôn rồi aaa.”
Khi đến đoạn nhạc nhẹ kết thúc bài hát, Lâm Đình Phong nhìn thẳng vào mắt Mộc Tâm, trong đáy mắt sâu thẩm ấy là từng đợt sóng tình mãnh liệt. Chúng nương theo tiếng hát của anh vỗ thẳng vào lòng cô:
“Dù cho muôn trùng phương, còn bao nhiêu lời thương. Dù mênh mông đại dương, phai đi sắc hương mơ màng.