Mộc Tâm nghe họ nói vậy thì cười ngọt ngào nói: “Không sao, tôi đột ngột vào công ty còn ngồi chức cao như vậy khó tránh bị nghĩ xấu, không trách mọi người được”.
Hóa giải khuất mắc mọi người cũng tư nhiên nói chuyện hơn, gần 6 giờ 50 mọi người có mặt tại phòng bao Mộc Tâm đặt trước. Mộc Tâm nhìn đống hồ sắp 7 giờ thì cười nói với mọi người: “Mọi người cứ tự nhiên gọi món trước đi, tôi ăn gì cũng được. tôi đi toilet một chút”.
Nói rồi Mộc Tâm cầm túi xách đi ra ngoài, cô nhìn ra cửa chính nhà hàng thấy Trần Gia Thành đang đi vào, cô vờ để điện thoại lên tai vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, cô cố ý đi từ ngã rẽ ra đâm vào người hắn, son môi đỏ hồng của cô in lên ngực trái áo sơ mi của hắn. Cô vội vàng nói xin lỗi: “A! Xin lỗi, xin lỗi anh, tôi đi từ ngã rẽ ra không để ý bên ngoài có người. Phải làm sao đây, dơ áo của anh rồi”.
Trần Gia Thành hơi bực mình, sắp đi kí hợp đồng rồi, áo đâu để anh thay đây, chẳng lẽ để như vậy đi găp khách, thật là xúi quẩy mà, định trút bực tức lên người cô gái xui xẻo kia, anh đưa đôi mắt màu xanh thẫm như đáy đại dương lên, chạm phải gương mặt phấn điêu ngọc trác của cô gái, cặp mắt màu hổ phách hơi ướt át làm anh hơi thất thần vài giây. Anh quên mất mình định mắng cô, hắng giọng một cái anh nói: “Không sao, tôi có việc gấp, phiền cô tránh ra một chút”.
Mộc Tâm níu lấy tay áo anh, cặp mắt hoa đào đầy ái náy, cô nhét danh thiếp vào tay anh, cô nói:”Đây là danh thiếp của tôi, anh kêu trợ lí điện cho tôi, tôi sẽ đền tiền chiếc áo cho anh”.
Nói rồi cô gỡ chiếc cài áo lông vũ màu xanh sapphire trên áo mình cài lên áo anh che đi dấu son môi đỏ, cô dịu dàng nói: “Chắc anh sắp đi gặp khách hàng, không thể mặc như vậy được, cấp cứu trước vậy”.
Trần Gia Thành nhìn chiếc cài áo hình lông vũ trên ngực áo, hơi nhướng mài nhìn Mộc Tâm, ý nghĩ đầu tiên của anh về Mộc Tâm là một cô gái thú vị.
Anh cầm danh thiếp bỏ vào túi quần, nói tiếng “Cảm ơn” với Mộc Tâm rồi vội vã đi về phía phòng bao gặp khách hàng.
Mộc Tâm bên này thấy mục đích đã đạt được, cô đi về phong bao đặt trước, ăn uống cùng mọi người.
Trần Gia Thành bên kia bàn bạc hợp đồng với nhà thiết kế Bella vừa trở về từ chuyến lưu diễn ở Milan. Bella là một cô gái 25 tuổi lai giữa hai dòng máu Trung – Hàn. Mái tóc màu nâu lạnh ngắn ngang cằm, mắt phượng hơi sếch lên đầy cá tính, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, môi mỏng nhỏ được thoa một lớp son màu hồng đất sang trọng mà tự nhiên.
Cô vừa nhâm nhi ly trà hoa quả vừa nghe Trần Gia Thành trình bày về hợp đồng. Cô khẽ cười ngắt ngang lời anh nói: “Trần tổng, tôi mới vừa xuống máy bay chưa kịp ăn gì, hay chúng ta vừa ăn vừa bàn hợp đồng nha”.
Trần Gia Huy cũng cười nói: “Là tôi lo nghĩ không chu đáo, cô Bella cùng ăn đi”.
Bella rất tự nhiên ăn uống, cô sát phạt một vòng các món ăn, nghe Trần Gia Thành nói, lâu lâu trả lời vài câu. Ăn no rồi cô cầm ly trà uống một ngụm lớn, cười nói: “Đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon, rất hợp khẩu vị của tôi”.
Trần Gia Thành nghe cô nói vậy thì vui vẻ nói: “Cô Bella thích là được rồi, cô xem thử hợp đồng đi”, nói rồi anh đưa hợp đồng cho cô xem.
Bella nhìn lướt qua một cái rồi nhìn về phía Trần Gia Thành, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc cài áo hình lông vũ trên chiếc sơ mi trắng của anh.
Mắt cô hơi cong lên, nhìn anh nói: “Trần tổng thật là có thành ý. Chiếc cài áo anh đang dùng cũng là phụ kiện đặc chế nằm trong bộ sưu tập Khổng Tước của tôi. Xem ra anh đã có sự chuẩn bị mới tới, hợp đồng chắc chắn không có vấn đề gì. Có thể trực tiếp kí tên”.
Trần Gia Thành nghe cô nói thì hơi bất ngờ nhưng cũng không phủ nhận lời của cô, anh chân thành đưa tay ra bắt tay với Bella: “Chúng tôi rất vinh hạnh khi được hợp tác với cô Bella”.
Bella bắt tay với anh: “Hợp tác vui vẻ, Trần tổng”.