Xem đến đây, ánh mắt Mộc Tâm hơi lạnh xuống, đời này cô ghét nhất là những thủ đoạn bỉ ổi kiểu này. Trước kia đối thủ từng dùng thủ đoạn hạ lưu này đối phó với cô, tên Quý tra nam này hay đó! Chỉ một cái đã chạm trúng ngòi nổ của cô. Không dùng chút thủ đoạn với hắn thì hắn sẽ không biết trời cao đất dày ra sao.
Cô lưu loát sao chép đoạn ghi hình đó vào USB, cảm ơn nhân viên phòng giám sát và quản lý khách sạn một tiếng rồi ra về.
Hà Ngọc Điềm chăm chú quan sát từ nảy đến giờ, không nhịn được bất ngờ hỏi:
“Mộc Mộc, cậu học cái này từ bao giờ vậy? Sao mình không biết? Ngầu bá cháy luôn đó!”
Mộc Tâm cười ứng phó: “Mình tùy tiện học vài tháng thôi, nếu cậu thích thì mình dạy cậu nha?”
Ngọc Điềm khoác tay lên vai cô, chu miệng nói: “Cái này được đó nha! Yêu cậu, yêu cậu, yêu cậu, cậu đúng là trà sữa của mình!”
Hai người tung tăng đi xuống bãi đỗ xe, cả hai lên xe Ngọc Điềm, một đường đi tới nhà ở chung của Quý Tử Khiêm và Mộc Tiểu Tâm.
Đến nơi, đỗ xe xong, Mộc Tâm đi đến cửa, tra vân tay vào mở cửa, trong nhà không có ai, Mộc Tâm dẫn Điềm Ngọc đi lên phòng mình thu dọn chút đồ.
Khi đến trước cửa phòng, chưa kịp mở cửa, một tiếng kêu ái muội vọng ra từ căn phòng cách đó không xa. Mộc Tâm đưa mắt nhìn qua, hửm! Đây không phải phòng của tên Quý tra nam kia sao? Kịch tính à nha!
Cô đưa mắt nhìn Ngọc Điềm, cả hai không hẹn mà cùng hiểu ý, bước khẽ lại căn phòng đó, cửa phòng khép hờ chưa đóng kính, cô hai người đưa mắt nhìn qua khe cửa còn mở. Trên chiếc giường Kingsize, hai thân ảnh đang kịch liệt quấn lấy nhau, từng tiếng rên kiều mị của cô gái vang lên theo từng nhịp luân động của chàng trai.
Ha, trời cũng giúp cô rồi, để cô gặp được cảnh tên Quý tra nam và Trần trà xanh lăn giường nha.
Nghĩ liền làm, cô khẽ nâng điện thoại bật chế độ quay phim đặt trước khe cửa, ống kính thu gọn từng biểu cảm sống động và khắc họa từng âm thanh rõ nét hơn cả phim 5D. Mộc Tâm biểu cảm như thưởng thức bộ phim hài trong năm, quay đến khi hai người trong phòng đến giai đoạn kịch liệt, tiếng thét của cô gái hòa cùng tiếng gầm nhẹ thoải mái của chàng trai, hai người ôm chặt lấy nhau cùng đón từng đợt cao trào. Định thu tay đang quay phim lại thì giọng nói của tên Quý tra nam làm cô ngừng lại:
“Anh đã xử lý sạch sẽ mọi chuyện rồi, ngày kia lên tòa ly hôn xong, anh sẽ đường đường chính chính lấy em về, để em làm Quý thiếu phu nhân của anh, tiểu tâm can!”
Giọng nữ mềm mại hơi khàn khàn do “mệt mỏi” mà càng thêm phần nũng nịu: “Cảm ơn anh, Tử Khiêm.”
Người đàn ông cười xấu xa, lật người một cái, hai người lại tiếp tục đánh một trận chiến mới.
Mộc Tâm cạn lời, chẳng lẽ trong tiểu thuyết ghi là thật sao? Nam chính có thể một đêm bảy lần, không sợ bị thận hư hả?
Cô khẽ khép cửa, nắm tay Ngọc Điềm đi về phòng mình. Đi phía sau Mộc Tâm, mặt Ngọc Điềm âm trầm, ánh mắt cô ấy rét lạnh thầm nghĩ, Quý Tử Khiêm! Tôi tin tưởng trao cô ấy cho anh để rồi anh lại là người như vậy, tốt nhất anh đừng hối hận.
Hai người vào phòng, vừa dọn dẹp vừa trò chuyện vài câu.
“Những thứ chúng ta nắm trong tay cũng gần đủ rồi, lúc nãy mình có hỏi quản lý khách sạn về người phục vụ và tên kiểm an kia, người phục vụ xin nghỉ nên mình xin địa chỉ nhà của hắn, lát chúng ta đi gặp một chuyến. Còn tên kiểm an kia là giả mạo nhân viên nên không thể tìm được rồi”, Mộc Tâm mặt không cảm xúc nói.