Liễu Thu đóng tập tài liệu lại, mở điện thoại lên xem thời gian, không có hứng thú, hỏi: “Hẹn mấy giờ?”
“Dạ, 9 giờ 30 ạ.”
Cô đưa tập tài liệu cho trợ lý: “Đem để trong văn phòng tôi, cô cũng về làm việc đi, tự tôi đi gặp được rồi!”
“Dạ.”
“Ting!”, thang máy dừng ở tầng 5, cô cầm chiếc túi C&K, trên người khoác một bộ Dior mẫu thu đông mới nhất, tự tin đi vào nhà hàng.
Ánh mắt cô hờ hững đảo một vòng nhà hàng rồi bất chợt bị khóa chặt trên người con trai đang tao nhã nhâm nhi tách cà phê.
Ô mô! Ô mô! Ô mô! Là anh chàng baby hôm bữa sao? Áaaa, ông trời cũng se duyên cho mình rồi!
Cô đưa tay chỉnh chỉnh lại mái tóc xoăn sóng của mình, nhẹ nhàng đi lại bàn của Mộc Kiến Vĩ, giả vờ bất ngờ, hỏi: “Ôi! Hóa ra là anh thật! Tôi cứ tưởng là mình nhìn nhầm.”
Kiến Vĩ hơi nghi ngờ hỏi: “Hửm? Chị biết tôi sao?”
Tiếng ‘chị’ mà Kiến Vĩ gọi khiến Liễu Thu bị sốc tâm lý nặng. Trông mình già đến thế sao? Bộ quần áo hôm nay nghiêm túc quá à? Hay make up hơi già dặn nhỉ?
Cô cười nói: “Anh quên rồi sao? Lần đó ở trước cửa hàng tiện lợi, anh nhặt được chìa khóa xe rồi trả lại cho tôi ấy!”
Kiến Vĩ suy nghĩ một lúc thì mới nhớ ra, cậu cười nói: “A! tôi nhớ rồi. Hi, không ngờ trí nhớ chị lại tốt như vậy! Lâu như vậy mà vẫn nhớ rõ.”
“Vâng.”, vì tôi đã quá thích anh rồi! Phải làm sao? Phải làm sao?
Liễu Thu nhìn thấy hai cốc nước lọc trên bàn, hỏi: “Anh có hẹn sao?”
“À! Tôi có hẹn với đối tác bàn công việc.”
Liễu Thu nhìn khắp nhà hàng một lần nữa, thời điểm này không phải giờ ăn cho nên nhà hàng chỉ có hai cô gái đang trò chuyện và một cậu học sinh đang ăn bánh kem. Cô dời ánh mắt lại nhìn Kiến Vĩ: “Đối tác anh hẹn là Liễu Nhật sao?”
Kiến Vĩ hơi bất ngờ: “Sao chị biết? Chẳng lẽ chị…”
Liễu Thu cười rạng rỡ, tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện: “Đúng vậy, tôi là người phụ trách dự án của Liễu Nhật.”
“Chúng ta có duyên thật, không biết xưng hô với chị thế nào?”
“Tôi tên Liễu Thu, năm nay tôi 22 tuổi, anh đừng có gọi chị này chị nọ nữa được không? Nghe thật tủi thân đó!”
Kiến Vĩ cười ngượng, đáp: “Tôi tên là Mộc Kiến Vĩ, năm nay tôi chỉ mới 20 tuổi, tôi chỉ quen miệng gọi ‘chị’ thôi! Cô đừng để trong lòng!”
“20 tuổi? Anh chưa tốt nghiệp đại học sao?”, cái này là ‘chị ơi, anh yêu em’ trong truyền thuyết đó hả?
“Không, 19 tuổi tôi đã tốt nghiệp đại học rồi.”, Kiến Vĩ thành thật đáp.
“Oa, hóa ra anh là thiên tài nha!”
Kiến Vĩ ngượng ngùng không biết trả lời thế nào, cậu ngoắc phục vụ lại, nhìn cô, hỏi: “Cô muốn uống gì?”
“Latte.”
Cậu quay qua nói mới phục vụ: “Một latte ít đá, cảm ơn.”, cậu mĩm cười nhìn Liễu Thu: “Trời đang lạnh, cô uống ít đá một chút nha? Nếu không rất dể bị cảm.”