Mục lục
XUYÊN QUA THỜI KHÔNG ĐẾN YÊU ANH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 63


Anh vẫn yêu mình em thôi đấy, em ơi đừng để tình anh dở dang.


Dù cho muôn trùng phương, còn bao nhiêu lời thương. Dù mênh mông đại dương, phai đi sắc hương mơ màng.


Anh vẫn yêu mình em thôi đấy, yêu em mà chẳng một lời thở than…” – Dù cho mai về sau.


Khoảng 11 giờ đêm, buổi ăn mừng mới kết thúc, mọi người ai nấy đều đã say khướt. Cả đám xiêu xiêu vẹo vẹo thay nhau thuê tài xế chở về nhà.


Mộc Tâm đã đầu óc mụ mị, cô loạng choạng đi ra bãi đổ xe. Lâm Đình Phong đi phía sau cô, anh bảo Tiểu A đi về trước, rồi đi lại bế bổng cô lên. Cô mệt mỏi ngã đầu vào lòng ngực anh, nhỏ giọng nói gì đó.


Anh mở cửa xe, đặt cô lên ghế phụ rồi đi vòng qua ghế láy ngồi xuống. Anh nhìn cô gái say đến không biết trời trăng mây nước thì chỉ đành bất lực chồm người qua cài dây an toàn lại cho cô.


Lúc anh nghiêng người qua, đôi tay mềm mại của cô vương lên ôm lấy cổ anh làm anh cứng người lại. Anh nhẹ nhàng gỡ tay của cô xuống, nhưng cô gái nhỏ càng ôm chặt hơn, cô dựa đầu lên hõm vai anh cọ cọ, lẩm bẫm nói:


“Hương bạc hà thơm quá! Còn rất ấm nữa.”


Lâm Đình Phong nghe thấy lời cô nói thì cười khẽ, trong lòng cũng bắt đầu ngứa ngáy, anh đưa tay gỡ đôi tay đang làm loạn trên cổ ra. Cô không có chỗ bám vào liền ngã lưng ra chiếc ghế da. Đôi mắt hoa đào đang khép chặt khẽ run run, môi mọng chép chép. Lâm Đình Phong mỉm cười thắt dây an toàn vào rồi láy xe về nhà.


Mười phút sau, xe đã đỗ dưới tầng hầm của chung cư Toro, anh xuống xe rồi đi vòng qua ghế phụ bế cô gái nhỏ đang ngủ đến say ngọt kia đi lên phòng cô.


Đứng trước cửa phòng Mộc Tâm, anh đặt cô xuống, để cô dựa vào lòng mình rồi cầm túi xách cô lên tìm chìa khóa nhà. Sau khi mở cửa anh đưa tay bật đèn lên, khép cửa lại, anh bế cô lên đi về phía phòng ngủ. Căn hộ này và căn hộ của anh có cấu trúc phòng ốc giống nhau nên anh không khó để biết vị trí phòng của cô.


Anh mở cửa phòng, đi vào trong rồi đặt cô nằm xuống chiếc giường mềm mại. Anh định đứng dậy đi lấy khăn ấm lau mặt cho cô thì một bàn tay mềm mại chụp lấy tay anh.


Anh đưa ánh mắt dịu dàng nhìn Mộc Tâm, cô đang lồm cồm bò dậy rồi ngồi bệch trên nệm. Cô ngửa mặt lên nhìn anh, cặp mắt hoa đào ướt át và diễm tình do nhiễm hơi men càng làm cô thêm mị hoặc. Cô chớp chớp mắt, đưa tay lấy cái gối đầu giường ném về phía Lâm Đình Phong:


“Tiểu gia hỏa? Sao anh lại ở trong phòng của tôi? Cái tên xú lưu manh này!”


Lâm Đình Phong chụp lấy chiếc gối rồi nhướng mày nhìn cô, “Tiểu gia hỏa? Xú lưu manh?”, trong lòng cô ấy hình tượng của mình chỉ là tên ất ơ vậy sao? Có phải mình nên xây dựng hình tượng lại không?


Mộc Tâm đột nhiên quỳ trên giường, cô đưa hai tay cầm lấy mặt Lâm Đình Phong, động tác của cô rất nhanh, anh chưa kịp phản ứng thì “Bịch!” một tiếng, cô dùng đầu mình đập vào đầu anh.


“Aiz”, Lâm Đình Phong bị đau khẽ kêu lên một tiếng, anh đưa tay xoa xoa cái trán của mình, anh đưa mắt nhìn Mộc Tâm.


Cô cong cong mắt nhìn anh đau đớn xoa trán, cười khanh khách nói: “Haha, đáng đời! biết sự lợi hại của chị đây chưa hả?”


Anh bất lực đi lại xoa cái trán hơi đỏ của cô: “Đầu em làm bằng đá hay sao mà cứng vậy?”


Mộc Tâm đẩy tay anh ra, cô đứng lên giường, khí thế ngút ngàn nói: “Anh xoa đầu ai đó? Tôi lớn hơn anh hai tuổi lận đó. Sau này không đươc gọi tôi là bé này bé nọ, gọi là chị Tâm! Nghe chưa?”


Anh chỉ mỉm cười đứng nhìn cô gái của mình làm loạn, ai biết được bình thường cô rất quy cũ và nghiêm túc sau khi uống say sẽ hoạt nháo như vậy chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK